Đời sống luôn có rất nhiều chức vụ, từ lớn đến nhỏ tùy thuộc vào công việc của mỗi người. Theo như bạn chức vụ nào là tôn quý nhất? Có người bảo là vua, là tướng quân, là bác sĩ,… nhưng đó chỉ là hàm nghĩa về công việc, khi bạn có tri thức sẽ đảm đương được. Ở đây tôi đề cập vấn đề thiêng liêng nhất của con người, chức vụ làm cha làm mẹ là điều tôi hằng muốn nói đến.
Suốt những năm tháng cuộc đời đã trải qua, tôi nghĩ làm cha mẹ là khó nhất vì phải là người nuôi dạy, trao tình yêu thương và là nguyên nhân trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa con từ bào thai đến trưởng thành. Cha mẹ cùng nhau nuôi dạy là đã khó vậy cha mẹ đơn thân lại càng khó hơn. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về người cha đáng kính của tôi, hình ảnh “Gà trống nuôi con” là ngọn lửa thiêng liêng bất diệt cháy mãi trong lòng tôi.
Đối với tôi, cha là một người đàn ông chuẩn “man” bậc nhất, mặc dù ông không phải là quý ông lịch lãm nhưng ông là người thấu hiểu, chăm lo cho gia đình. Thời gian đã lấy đi thanh xuân tươi đẹp của người, chẳng biết từ bao giờ mái tóc cha đã bạc. Tôi nhớ lúc tôi học tiểu học được cha đưa đến trường, bạn bè đã nhận nhầm cha tôi thành ông tôi. Khi đó tôi rất buồn và thường xuyên nhìn cha thật lâu, tôi nghĩ muốn khắc sâu bóng hình cha ở tuổi trung niên lỡ sau này cha có già rồi tôi cũng sẽ luôn nhớ mãi từng hình dáng của cha.
“Bàn tay cha, nắm tay con
Dìu qua tất cả những cơn bão đời
Khi con mái tóc xanh ngời
Tóc cha bạc trắng mây trời kém xa.”
Cha tôi là một người nông dân hiền lành và chất phác. Đôi tay của cha miệt mài làm lụng bao năm tháng, vì con tay cha chai sần và lem luốc. Khi nắm đôi bàn tay của cha, vuốt ve những vết chai sạn, đôi khi tôi không kiềm được nước mắt mà áp mặt vào bàn tay cha nghẹn ngào hứa rằng sau này tôi lớn khôn sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sẽ chăm lo cho cha để cha không cần phải vất vả như thế nữa. Lúc đó cha cưng chiều xoa đầu tôi mà bảo rằng tôi không cần phải kiếm thật nhiều tiền, chỉ cần tôi sống tốt, hạnh phúc là cha vui rồi.
Những kí ức về lúc nhỏ ở bên cha là báu vật trong lòng tôi. Lúc đó nhà tôi không có điều kiện, những gì mà tôi nhớ là khoảng thời gian bình dị nhất, tôi thường đi theo cha học này học nọ. Cha tôi có rất nhiều tài lẻ, ông dạy tôi đàn, dạy hát, dạy tôi bơi, dạy tôi làm những vật dụng bằng tre,… và hơn hết ông dạy tôi cách sống sao cho phải đạo, trở thành người tốt.
Cha tôi thường dạy hai anh em của tôi phải thương yêu nhau và thương hết mọi loài, ông không thích chúng tôi chơi dế hay các loài côn trùng khác, ông bảo đó là một thú vui không tốt. Dù gia cảnh nhà tôi có thế nào thì cha tôi vẫn một lòng giúp đỡ mọi người, cha dạy gia đình mình thế này là đã hạnh phúc rồi, nếu có thể san sẻ một ít cho người khác thì người ta có thể sẽ tốt hơn. Ông luôn làm việc thiện trong thầm lặng, sau này nhà tôi khá rồi cha lại càng hỗ trợ nhiều hơn nữa, có rất nhiều trường hợp lừa gạt nhưng cha không mảy may tức giận, cha bảo không sao, có lẽ họ đã gặp chuyện khó, người ta xin con cứ thương họ là được.
Cha tôi rất yêu thương vợ con, nhất là mẹ tôi khi lâm bệnh nặng cha luôn một mực ở cạnh bên chăm sóc cho bà chu toàn, cha luôn là trụ cột vững chắc từ tinh thần đến vật chất của gia đình tôi. Nhưng vô thường đã nỡ lòng cướp đi mẹ tôi, ngày mà mẹ tôi nằm xuống trên đôi vai của người đàn ông 50 tuổi gánh thêm một trách nhiệm, vừa làm mẹ vừa làm cha. Thật đau xót biết bao hình ảnh người đàn ông vô hồn đứng bên linh cữu người vợ ôm chầm lấy hai đứa con thơ dại.
“Khi mẹ mất nhà càng thêm quạnh vắng. Một mình ba thân gà trống nuôi con.”
Kể từ ngày đó cha tôi dường như trầm lặng hơn nhiều, ông âm thầm học cách nấu ăn, thường xuyên đi chợ mua đồ, và dành thời gian ở nhà lo cho con nhiều hơn.
Tôi nhớ cái lần đầu cha mua áo cho tôi, hôm đó ông đi chợ về bước vào phòng tôi rồi đưa chiếc túi to bảo rằng, con thay thử xem có vừa không. Lúc ấy tôi cực kì ngạc nhiên nhận lấy, tôi không ngờ ông lại mua quần áo cho tôi, ôm vào lòng hai chiếc áo phông tôi thầm nghĩ hóa ra ông đang tập dần thay thế cho mẹ.
Có khoảng thời gian có tin đồn đoán cha tôi sắp lấy vợ, tôi vô cùng hoảng hốt chạy đến bên cha mà khóc, cha tôi lúc đó đã móc ngoéo ngón tay hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Tôi biết cha vì thương chúng tôi nên tôi tự nhủ phải học tập thật giỏi và thường xuyên bầu bạn với cha.
Cứ ngỡ cuộc sống cứ thế thanh thản bình yên nhưng không, cuộc sống là từ bi kịch này tiếp diễn bi kịch khác. Cơn bệnh quái ác đã khiến cho cha tôi tưởng chừng như gục ngã. Sau hai năm kể từ khi mẹ mất, cha tôi đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn sốt đến hôn mê, chẩn đoán bệnh gan, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ cha cũng rất phong độ. Thế nhưng bấy giờ đây, tôi ngỡ ngàng nhìn lấy hình dáng cha sau 5 tháng nằm viện, người gầy xọp hẳn đi, đôi mắt buồn ẩn sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt hốc hác. Tôi không thể thốt lên bất kỳ âm thanh nào, cổ họng tôi nghẹn cứng đi, tim tôi như ngừng đập, chỉ có thể đỏ mắt lảo đảo đến bên cha siết chặt lấy cha khóc nấc đi.
“Trái tim cha luôn ấm tình phụ tử
Bao niềm thương không nói được nên lời
Con khóc đêm nay con khóc một đời
Xin đánh đổi một ngày cha đỡ khổ.”
Cha tôi là một người rất kiên cường, cha luôn cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để sống bên hai con. Đã có lúc cha nằm ngủ mê man, bác sĩ bảo nếu thời gian cha ngủ cứ kéo dài e rằng sẽ mãi chìm trong hôn mê bất tỉnh. Khi nghe thấy thế lòng tôi vô cùng bất an, kết quả là suốt 4 năm hằng đêm tầm khoảng 1-2 giờ khuya tôi đều giật mình tỉnh giấc lẻn vào phòng cha xem cha ngủ có ổn không. Quả thật tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó tôi mất cha, tôi sẽ trở nên đơn côi mất đi năng lượng sống.
Thời gian rảnh, tôi thường hay ở bên cha xem tivi, nhâm nhi vài tách trà và cùng trò chuyện những chuyện vặt vãnh tôi đã gặp. Ngày nghỉ lễ anh hai chị dâu cùng về dường như cha vui lên hẳn và hoạt bát hơn ngày thường. Cha rất quý khoảng thời gian gia đình tôi bên nhau, cùng hát karaoke và quay quần bên nồi lẩu ấm áp.
Cảnh vật trân quý luôn vương vấn mãi trong tim, thế nhưng số phận đã định, sức khỏe của cha yếu dần đi, tôi thường xuyên hoảng hốt càng ở bên cha nhiều hơn. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi thấy cha khóc là lúc tôi cầm tay cha và nói rằng: “Cha ơi, con yêu cha rất nhiều.” Nói dứt câu hai cha con đều khóc, cha xoa đầu tôi bảo rằng: “Con ơi, sanh tử vô thường, sẽ có ngày cha phải rời xa mấy đứa, con phải cố gắng học hành, làm người tốt và sống một cuộc sống hạnh phúc nhe con.” Tôi mãi lắc đầu không chịu, ôm lấy cha mà khóc thảm thiết. Lúc đó dường như tôi đã biết được rằng không bao lâu nữa tôi phải rời xa người, rời xa vòng tay ấm áp này.
Có rất nhiều việc đã xảy đến trong khoảng thời gian cha bệnh nặng, gia đình tôi như có một đám mây đen phủ lấy ngôi nhà. Phật dạy: “Các thọ đều là khổ”, nghĩ đến những điều vui vẻ trước kia rồi nghĩ đến hôm nay thật đúng là tiệc vui chóng tàn. Có câu: “Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn”. Thế nhưng khi định mệnh đổ xuống vào tôi, vô thường đến, khi chứng kiến người cha hằng tôn kính đang dần trút đi hơi thở, tôi như chết lặng. Ngày cha ra đi bầu trời của tôi sụp đổ. Tôi ngơ ngác thủ thỉ bên cha câu niệm Phật, tôi như kẻ mất hồn sống vơ vẩn suốt cả khoảng thời gian dài.
Cha ra đi, một mình tôi sống trong căn nhà lạnh lẽo tràn ngập kí ức bên cha. Than ôi cuộc sống muôn vàn đau khổ, mỗi một vết thương là một sự trưởng thành. Khi đang sống trong bóng tối, tại sao tôi không đi tìm ánh sáng? Tôi dường như trưởng thành qua một đêm, con tim đã từng tổn thương vô số lần đã khiến tôi nhận ra lẽ vô thường.
Tôi bắt đầu thường xuyên viếng chùa, lạy Phật và tụng kinh hồi hướng cho cha mẹ. Tôi luôn tưởng niệm những hồi ức tốt đẹp về cha. Mất cha, mất mẹ tôi thành trẻ mồ côi và điều đó đã dạy cho tôi bài học rằng trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho người thân của mình, tha thứ cho cha khi cha nóng giận lỡ mắng mình, bởi vì cha luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Cha ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó cha sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và cha hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của cha, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn cha, sẽ sống theo gương sáng mà cha đã rọi đường cho con đi.
Hình ảnh của cha sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm cha dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng nó như chính linh hồn của mình.
“Đồng lúa xanh cò thẳng cánh bay xa
Mùa hoa nở hương hòa men say ngất
Cánh diều lượn gửi hồn vào lòng đất
Nhớ tình cha hương mật ngấm đời con… ”
Nhân ngày của Cha tôi mong các bạn hãy dành thời gian bên cha, nắm lấy tay cha mà nói rằng: “Con yêu cha”. Tôi chắc chắn đó sẽ là món quà to lớn của bạn tặng cha và là kỷ niệm đẹp nhất trong lòng hai cha con. Chúc mọi người có một ngày của Cha an lành!
Tịnh Mỹ (ĐSHĐ-102)