“ Nước giữa dòng có khi trong khi đục
Người ở đời có lúc nhục lúc vinh
Gẫm ai vô sự hơn mình
Đò ngang một chuyến mặc tình thảnh thơi”.
Là bức tranh nhàn hạ, nên thơ, nét nhìn cởi mở, xuyên suốt nghìn trùng mây nước của ông lái đò đưa khách sang sông:
“Người ta đi ngược về xuôi
Kẻ ham phú quý, người đòi đỉnh chung
Lữ hành khi đã sang sông
Mấy ai còn nhớ đến ông lái đò”.
Hình ảnh trên khiến ta liên tưởng đến cha mẹ, người đã cho ta hình hài vóc dáng hôm nay, đôi lúc vì cuộc sống tha phương, xa quê hương, cha mẹ lưng còng đã nhạt nhòa theo chân bước !Tệ hại hơn, cảnh “qua cầu rút ván” của đệ tử làm thêm nếp nhăn trên vầng trán suy tư của bao bậc ân sư khả kính, người đã khai thông kiến thức, chắn dòng thác nước đục chảy lan vào dòng tâm thức, cho em giới thân huệ mạng, nêu rõ con đường Bát chánh, chân-thiện-mỹ của bậc giác ngộ vô song.
Đức Phật qua giáo điển, Ngài đã vạch trần bộ mặt khổ đau, phát sinh từ những cảm nhận thông thường, những bất toại nguyện về muôn hình vạn trạng của thân xác, những ước muốn thiện ác tích chứa trong tiềm thức dài lâu, dẫn đến bế tắc đường lầy, ngõ cụt khiến em chao đảo, phóng túng, vô tình để gã “cùng tử đi hoang” đưa tay dẫn lối. Em đã không còn nét dễ thương, hiếu đạo thuở ban đầu.
Thảo nào, chúng tôi đã nghe vẳng bên tai câu nói xa vời như lời ta thán: “Đệ tử tầm sư dị Sư tầm đệ tử nan”. Phải chăng là lời cảnh báo cho chư Ni trẻ biết lắng nghe, xoay chiều tìm lại bản lai diện mục, xác nhận hành trình và hướng đi đạt đỉnh an vui giải thoát.
“ Muốn khôn con hãy lắng nghe
Nghe thông nghe giỏi và nghe thật nhiều
Nghe tròn hai chữ mến yêu
Nghe đất đá rõ vàng son
Và nghe thẩm thấu những lời trách con”.
Bậc Thầy Tổ luôn muốn chuyển hóa đời em, âm thầm chỉ bày cách sống. Đời sống thiền môn thấm hương giải thoát, thuần lòng từ bi, ắt quyết sẽ phát huy tốt phẩm hạnh đạo đức. Sâu lắng hơn, chư Ni đi học gần hay xa phải biết lối về chốn cũ, nơi cho em chất liệu yêu thương, niềm vinh hạnh dấn thân Phật sự.
“Bởi nơi ấy thuở xưa tôi đã sống
Tôi yêu thương bằng tất cả tâm hồn
Dẫu xa cách nơi chân trời góc bể
Giấc mơ nào tôi cũng thấy quê hương”.
Cho dù em là người thành đạt, học vị cao, cũng không từ bỏ quá khứ nghèo, lại phê phán những đứa con không dám nhận cha, nhìn mẹ, hay ân sư quê mùa cục mịch. Này em! Nào hay sự thay da đổi thịt của em là nhờ ở tâm hồn quảng đại, bao hy sinh, đầy máu và nước mắt của cha mẹ, Thầy tổ và cả đàn na tín cúng, những ân nhân hộ pháp trên mọi nẻo đường, em hãy nhớ nhìn sâu và trân quý.
“ Đừng đánh mất những vì tinh tú
Để địa cầu có được ánh trăng lên
Khi về đêm lấp lánh dọi qua thềm
Ai níu được cảnh thời gian đang cháy”.
Chuyện Thầy trò do nhân duyên xưa kết thành hoa trái hôm nay, và đẩy đà cho nhân mới sau này. Nhớ nghe em, dù nghịch cảnh vẫn an nhiên, đừng vì cao ngạo hay sĩ diện mà em vội vong thân cho miệng đời mai mỉa, khinh miệt.
“Văn minh sửa mặt sửa mày
Lời ăn tiếng nói thật là quá lanh
Xưng là đầu trẻ tuổi xanh
Chẳng biết hiếu kính học hành làm chi!
Người xưa nó lại khinh khi
Ông cha hủ bại u mê hơn mình!
Thấy đời trần hạ héo hon
Ai nuôi khôn lớn mà còn khinh chê
Ông cha thuở trước dại quê
Mà ngay mà thật hơn thì đời nay.”
Lời trách trên chúng tôi cho là không thái quá, vì rằng có những đứa con bất hiếu hay sĩ diện mà quên đi cha mẹ già cằn cỗi, một đời lặn lội nuôi con nên danh phận hôm nay. Ông lái đò kia còn biết vứt bỏ lợi danh, huống chi chư Ni trẻ đã đủ đầy duyên phước tiến đạo. Nhớ nghe em! Đừng vì bao nhiêu khê trần thế mà lãng xao giới luật, đừng vì chút bã lợi danh mà quấn theo những áng mây mù. Đức Phật của chúng ta dù đã đạt được quả vị tu chứng tột cùng, vẫn tô đậm bức tranh hiếu hạnh, nghĩa ân:
“ Phật xưa hiếu thảo kể hà sa
Đến kiếp hiện nay cũng đậm đà
Đao Lợi thiên cung về viếng mẹ
…Ca tỳ la vệ đến tìm cha
Nghiêng vai đảnh lễ đồi xương trắng
Đưa mặt cho hôn bậc mẫu già
Đến tháp kim quan còn bật nắp
Suy cùng hiếu tử mấy người qua”.
Kết lời, chúng tôi không buồn, không trách em, nhưng chỉ e: “Thuyền đi xa quên dòng sông vĩnh cửu, mây lang thang không ghé bến đò xưa”, mõ chuông khuya sư phụ gõ đều, cánh đồng nhỏ mẹ cha vui cày cấy, lũy tre làng rũ ngọn đứng chờ trông, bến đò vắng ông lái đò chờ bao khách sang sông”.
Hỡi những ai thành đạt, những chư Ni trẻ đa năng kiến thức, nhạy bén và thông minh ứng xử, luôn tỉnh giác nuôi mầm hoa trái yêu thương nhân loại, biết ơn và đền ơn để xứng đáng là người kế thừa, dắt dìu thế hệ mai sau.
“Ân sư, phụ mẫu kính thương
Bến đỗ an lạc ngát hương quê mình
Em ơi trung hiếu vẹn tình
Đừng cho năm tháng đẩy mình trôi xa”.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-004)