Đã hơn bảy giờ tối, gia đình tui mới ăn cơm, nhưng ngó qua ngó lại chả thấy thằng Tèo đâu cả, tui bèn hỏi bà xã:
– Ủa …thằng Tèo đâu rồi em, nó không về ăn cơm à?
Bà xã tui vừa xới cơm vừa ngáp do thiếu ngủ hổm rày, vừa nói:
– Còn đâu nữa, nó chạy ra xem đám ma đang hát bữa cuối kìa.
– À…mấy đứa nhỏ này thật, đám ma sầu chết đi mà nó cứ nhao nhao đi coi cứ như là đám cưới vậy.
– Không dám sầu đâu ông, đám ma bây giờ vui hơn đám cưới đó.
– Sao vui nào, bà kể tui nghe.
Bà xã tui ngồi vào bàn, vừa ăn vừa kể lể:
– Này nhé! Đám cưới cùng lắm là họ hát hò, nhậu nhẹt một ngày một đêm là hết, còn đằng này đám ma, họ để ít nhất là 3 ngày, có đám để 5-7 ngày, hát xướng nhậu nhẹt vô tư đó ông, không vui sao được.
Tui băn khoăn hỏi:
– Trời! Có khi nào nhậu rồi gây sự không hả?
– Sao không, hôm đám ma con trai ông Tư ở xóm trên kìa, đêm cuối cùng họ nhậu rồi gây nhau, bàn này khích bàn kia, đánh nhau túi bụi nữa là.
– Cãi nhau vụ gì?
– Còn vụ gì nữa, cái thằng chết này là dân đua xe, hôm đó nó chạy quá tốc độ lao vô cột điện ngủm củ tỏi, cho nên đám ma này toàn dân đua xe tới chia buồn rồi nhậu, rồi kích nhau đua tiếp, rồi đánh ghen tại đám luôn…
– Trời! Vậy nữa?
– Ông cứ làm như trên trời mới xuống không bằng!
– Vì anh đi làm hoài nên ít gặp mà em, mà em ơi! nhạc đám ma là nhạc buồn hả em?
Bà xã tui kể một lèo:
– Ôi thôi!…hát hùm bà lằng, vui buồn lẫn lộn, nào là “ anh không chết đâu em…” nghe tha thiết, sầu tê tái, xong cái qua bài là “ tình là tình nhiều khi không mà có…” mới vừa dứt cái tiếp theo “ ai ra xứ Huế thì ra…” vừa xong cái “ sầu lẻ bóng…” mới vừa xong cái xổ câu vọng cổ “ võ Đông Sơ…chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà…” kế tiếp là “ kiếp đỏ đen…mưa bụi…rồi nỗi buồn gát trọ…rồi nhạc tây, nhạc tàu gì gì đó cứ tuôn ra xa xả.
– Trời…nhạc đám ma gì quái vậy em?
Bà xã tui ngồi vắt chân, than tiếp:
– Chưa đâu, còn nhiều thứ quái lắm nữa đó, có đám họ rước luôn tụi “bê đê” về làm mưa làm gió suốt mấy đêm, nó vừa hát vừa nhảy, son phấn lòe loẹt, mà mặc váy ngắn nữa nha, làm bà con lối xóm tò mò xúm nhau xem đông như hội hè vậy, rồi hứng thú quá, tụi trai trong xóm cũng xúm nhau ôm nhảy như ma cà rồng nữa đó anh.
Tui chợt nhớ ra cái vụ kia nên hỏi bà xã:
– Có khi nào họ rước ca sĩ xịn tận hải ngoại về hát đám ma, như cái vụ đám cưới 50 tỷ vừa rồi không hả?
– Có thể lắm đó ông, bây giờ họ giàu lên rồi, đám cưới cũng cạnh tranh khoe khoan của cải, thì đám ma sao thoát khỏi, đến lúc nào đó đám ma trở thành đại nhạc hội hổng chừng. Lại siêu xe đưa đám ma nữa chứ không chơi, rồi quan tài dát vàng bốn số chín hổng chừng, mà còn xây mồ mả đến hàng chục tỷ có rồi đó anh, trong khi dân ta còn nhiều nơi đói, mà ngưởi chết thì sở hữu cái mả to như vi la.
Bỗng thằng Tèo đi xem đám ma chạy về nó nói như pháo:
– Đi xem đám ma vui quá ba mẹ ơi!
Bà xã tui trợn mắt hỏi thằng nhỏ:
– Thế vui như thế nào?
– Có nhảy như mai-cồ-giắt-sơn nè, có khiêu vũ cha-cha-cha nè, nhảy póp rốc nè…vừa nhảy vừa ngửa cổ nốc bia nè, rồi ôm nhau khiêu vũ nữa nè… nhiều thứ lắm, có ông kia đem tiền lên bo, được bà bê đê ôm hun cái chụt cả đám ma vỗ tay rần rần hô tiếp đi, tiếp đi… nè… vui lắm mẹ ơi!
Tui nghe mà bần thần cả người, có lẽ nào thời thế đã thay đổi, đám ma bao giờ người ta cũng buồn và thương tiếc. Theo tục lệ lâu đời, nhà nào có tang chế cũng rước thầy về cúng kinh cầu siêu, mong sao cho linh hồn siêu thoát về với đức Phật, để hóa kíp xóa bỏ những ưu tư phiền muộn mà kíp người đã đa mang… Nghi lễ trang nghiêm, tang chế đúng nghĩa, không thương mại hóa, vui đùa quá trớn, cần phải dẹp bỏ.
Nguyễn Dũng (ĐSHĐ-010)
Diễn đọc: SC Cát Nhã Liên