Tiểu Lâm đem phong thư đặt vào tay tôi, rồi vội vàng quay người chạy theo đám bạn trẻ. Tôi đóng cửa lại đọc thư:
Chị cả ơi! Trong ba năm liền, lần đầu tiên cách nhiều ngày tôi không viết thư cho chị bởi vì trong lòng tôi hết sức khổ tâm. Chị có biết không, Tiểu Bích đã bay đến Hoa Kỳ rồi, đồng thời bây giờ cô ta đang ở cạnh tôi trong tiểu bang Điền Nạp Tây (State of Tennessee). Ở Đài Loan, tình cảm giữa chúng tôi đã tắt lịm rồi, thế mà giờ đây trong trái tim của cô ta lại nhen nhúm lên. Tôi không hiểu vì sao cô ta lại yêu một anh chàng nghèo rớt mồng tơi, vừa đen vừa ốm mà năm xưa đã bị cô ta ruồng bỏ? Là bởi vì cuộc sống ở nơi nước khác quá lạ lẫm, vừa khốn khổ vừa bận rộn lại quá vất vả thê lương ư! Hay là bởi vì chàng trai nghèo bị cô ta bỏ rơi năm đó, hiện nay lại có một số thành tích khả quan trên phương diện học thuật?
Tóm lại, hiện giờ cô ta đang ở bên cạnh tôi, cô ta đang ngủ im lìm, tôi dành một chút nhàn rỗi viết thư cho chị. Chị cả ơi, tôi thành thật nói với chị rằng, tôi thật sự không thể kháng cự được sự cuốn hút này. Chị biết rồi mà, cô ta đẹp lắm! Năm đó trong chúng ta ai cũng đều thừa nhận một vẻ đẹp mê hồn của cô ta, vả lại cô ta rất ôn hòa. Cuộc sống cần khổ nơi hải ngoại đã khiến cho những nét cao quý của cô ta biến thành tính nết nhã nhặn, cái hiếm thấy nhất là tính thuần hậu chân thật của cô ta. Đây là tính cách mà những người con gái đương thời rất hiếm có, cô ta đã nói với tôi về nỗi đau khổ của tương tư trong nhiều năm qua.
Cô ta nói sau khi tôi đi rồi, những chàng thanh niên đeo đuổi cô ta nhiều lắm, nhưng bởi vì duyên nợ với tôi, cho nên, những nhân vật kia đều trở thành chiếc bóng mờ nhạt ở trong lòng cô ta… Cô ta đã rơi lệ nói với tôi tất cả những chuyện quá khứ. Cô ta nói rằng, sự lạnh nhạt ngày xưa của cô ta đều là bởi vì sự e thẹn, và cũng bởi cá tính của người con gái không nên quá dễ dãi, nhưng trên thực tế đã để tâm thương tôi rồi.
Chị cả ơi, chị xem, tôi là một chàng trai sao mà quá đỗi tầm thường, tôi lại không thể cầm lòng trước sự say đắm của một người con gái xinh đẹp như vậy. Chị cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, ngày xưa Tiểu Bích tôn nghiêm như một Thánh nữ, nhưng tình cảm cô ta lại mềm yếu như thế này, quả thật tôi không còn lòng dạ nào để trốn tránh, để xa lánh cô ta. Chị cả ơi, hãy cứu tôi với, tôi đau khổ quá rồi”.
Có thể đọc được lá thư của Tiểu Hắc tôi rất vui mừng, từ đó tôi mới có chút rảnh rỗi suy nghĩ, rốt cuộc anh ta muốn nói gì trong bức thư.
Tiểu Bích, tôi làm sao có thể quên được cô ta, một người em gái đáng yêu như vậy! Đến Đài Loan, tôi luôn luôn lấy cuộc sống hiện tại để xóa nhòa những ngày tháng qua. Tôi hiếu khách, thường thì bạn bè ngồi đầy cả nhà, tôi thích tụ tập họ lại để chiêu đãi, có thể chơi trò lôi kéo, có thể hát ca, có thể đùa giỡn, để làm giảm đi những gì cô tịch trong lòng của một người phụ nữ trung niên. Tiểu Hắc là một người bạn gián tiếp đem đến sự cô đơn, vì anh là một chàng trai ngoài tính trầm mặc ra, cái gì cũng đều không biết cả. Dường như cậu ta không nói chuyện, trong mấy ngày xa cách chỉ có thể gửi về một lá thư với những lời thanh tân hoa mỹ như thế – hoặc giả nó là thư tình.
Mãi đến về sau, tôi đã hứng thú bởi sự cô đơn đó, bị thu hút bởi tính trầm lặng đó, nên dũng cảm lột hết những ngượng ngùng bề ngoài của anh ta, nên cậu ta mới dám dùng những tình yêu nóng bỏng rực cháy trong sự đồng cảm của tôi. Trên đường, chúng tôi từng bước hướng về phía trước, cùng lúc đó, cậu ta đã nhìn thấy Tiểu Bích. Tiểu Bích là một cô gái trong số những người bạn nhỏ của tôi, lúc đó cô ta đang ngồi ghế Đại học. Bởi vì sự kiều diễm và đoan trang của cô ta, dường như không có một chàng trai nào mà không bị cô ta làm siêu lòng, Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ.
Đối với cách nhìn về ái tình, tôi không thích có một tí gì miễn cưỡng, mà nhất là những chàng trai trẻ hơn tôi. Cám ơn họ đã đến xóa tan những niềm vui, nỗi buồn của tôi, như thế cũng quá đủ lắm rồi, tôi khích lệ Tiểu Hắc, giống như khích lệ những chàng trai khác. Tôi hẹn với họ cùng đến ăn cơm, và phí tâm, phí sức sắp xếp cho họ những tiết mục chơi đùa, để có thể cùng nhau vui vẻ.
Nhưng trong sự việc này, đã xảy ra trước khi Tiểu Hắc ra nước ngoài, về mặt tình cảm hoàn toàn không có phát triển, cũng không có kết quả gì. Vì người bao quanh Tiểu Bích quá nhiều, đến nỗi Tiểu Hắc phải xấu hổ tự nhiên rút lui? Hay là trong lòng Tiểu Hắc đã có tôi rồi cho nên, chần chừ do dự không quả quyết? Tôi không có nghiên cứu về nội dung này, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy sự nhiệt tình của chàng trai Tiểu Hắc ngày càng gia tăng, khiến cho tôi, một người phụ nữ quen thú hội họp vui chơi trong nhân gian, không thể không điên đảo, không thể không động tâm! Tình cảm của chúng tôi đang thời kỳ thân ái nhất, thì Tiểu Hắc lại muốn thực hiện giấc mơ du học tự túc! Ái tình không thể dìm mất lý trí của người đàn ông, sự thật này tôi sớm đã biết, chính vì thế, tôi mới không chịu si tình với bất cứ một nam nhân nào. Nhưng khi Tiểu Hắc lên phi cơ, tôi đã khích lệ cậu ta trong tiếng cười mê loạn, quả thật lòng tôi cũng đã tan nát. Xem ra, phụ nữ cuối cùng vẫn là phụ nữ.
Ba năm sau này, tháng ngày đối với tôi quả là nhạt nhẽo vô vị. Ngoài những lúc chờ đợi cơ hội có thể nhận được thư của Tiểu Hắc từ Hoa Kỳ gởi về, tôi vẫn còn có một chút vui vẻ trong cuộc sống, những biểu hiện còn lại là được sự cuồng nhiệt bởi các chàng trai bao quanh, chẳng qua là chỉ vì họ muốn ủng hộ tôi, họ sợ tôi không chế ngự được nỗi đau khi suy nghĩ đến con người của Tiểu Hắc mà thôi. Nhưng phong thư mà tôi trông đợi, đã bảy ngày qua mới nhận được, Tiểu Hắc đích thân viết thư nói với tôi về chuyện như thế, Tiểu Bích lại trùng phùng với anh ta rồi.
Tôi nên chúc mừng cho họ, tôi biết rằng ngoài việc chúc mừng, tôi còn phải cảm ơn Tiểu Hắc đã cho tôi biết toàn bộ sự thật cuộc sống vui vẻ của họ, tôi không nên ngăn cản anh! Vả lại, việc quan trọng nhất là sau khi bức thư này gửi đến, tôi đã lập thệ nguyện trước Bồ tát, tôi đã từng âm thầm cầu nguyện suốt cả đêm trước Bồ tát; chính miệng tôi đã từng thưa với Bồ tát: “… Chỉ cần để cho con biết xác thực một cách rõ ràng, có một người con gái nào đó thích hợp với anh hơn so với con, con sẽ chúc mừng cho họ hạnh phúc… Chỉ cần Bồ tát chịu bảo đảm với con, anh vẫn còn sống, và sống một cách bình an, thì con có thể không cần cái gì cả, lẳng lặng nép một bên Ngài”.
Bây giờ, Bồ tát bảo tôi dùng sự kiền thành vô hạn ấn chứng cho lời hứa này! Bây giờ, có một người con gái quả thật thích hợp với anh ta hơn tôi! Bây giờ, Bồ tát chính xác bảo đảm với tôi rằng, Tiểu Hắc còn sống, mà sống một cách bình an nữa kìa! Thế thì tôi cần phải thực hiện tâm nguyện còn lại, đó là lẳng lặng sống bên Ngài. Vâng, thưa Bồ tát, con sẽ lẳng lặng sống bên Ngài! Có lẽ đây là việc không dễ làm chút nào, nhưng đây cũng có lẽ là ý chỉ của Bồ tát. Trong ngày kế tiếp, Ngài đã cho tôi nhận được tin tức an toàn về Tiểu Hắc sau khi tôi lập thệ nguyện. Có thể nói, không phải là Bồ tát đang sử dụng uy quyền của mình trong bóng tối ra lệnh cho tôi rút lui hay sao? Vâng, tôi cần phải thối lui thôi. Nếu tình cảm của Tiểu Hắc đối với Tiểu Bích đúng như lời lẽ trong thư mà cậu ta đã nói, Tiểu Bích diễm lệ như thế; cao quý ôn hòa như thế; thuần hậu chân thật như thế, thì tôi cần phải rút lui. Buông bỏ một món đồ mà bạn yêu thương hết lòng (nhất là con người), quả thật không phải là chuyện dễ dàng! Nhưng để chứng minh cho sự vĩ đại và nhân từ của tấm chân tình, tôi cần phải dũng cảm thực hiện những đức tính đó.
Ngày hôm qua tôi đã xem một câu chuyện trong kinh Phật: “Một Thánh giả đang tọa Thiền trước điện Phật, dưới hành lang, một con chim ưng đang vồ bắt một chú chim con. Chú chim đang lúc cấp bách lao vào lòng của vị Thánh giả. Ngay lập tức, vị Thánh giả dùng tay áo của mình để bảo hộ. Con chim ưng bay đến trước mặt vị Thánh giả một cách phẫn uất, nó muốn bắt lấy chú chim nhỏ này cho được mới thôi.
– Vì sao ngươi muốn sát hại sinh linh vậy? Tội lỗi, tội lỗi! Vị Thánh giả hỏi chim ưng.
– Nếu tôi không bắt nó, tôi sẽ bị đói mà chết, tôi cũng là một sinh mạng chẳng lẽ ông không tội lỗi hay sao? Chim ưng nói.
– Ngươi chỉ vì đói khát mà giết hại sinh linh ư! Ta sẽ cắt lấy một phần thịt trong thân thể của ta cho ngươi ăn, ngươi có chịu buông tha cho nó không?
– Đương nhiên rồi! Chim ưng nói tiếp:
– Nhưng tôi hy vọng phần thịt của ông cắt ra phải nặng bằng thân thể của con chim đấy nhé!.
– Điều đó hẳn nhiên!
Thánh giả trả lời không chút do dự. Ông bảo đệ tử đem chiếc cân đến để chú chim nhỏ một bên này, rồi cắt thịt của mình để một bên kia, nhưng thịt của ông nhẹ một chút. Ông kinh ngạc cắt một phần thịt nữa thêm vào vẫn còn nhẹ một chút, cứ lần lượt như thế và kết quả cũng như thế, bỗng nhiên ngộ đạo. Ông lập tức đứng lên, thế là mười phương trong hư không biến thành sắc màu bảy báu. Lúc này, phạm âm vang dội, ca ngâm tự nhiên diễn xướng… Đại địa hiển bày một vùng trang nghiêm hòa mục.
Từ câu chuyện này tôi đã hiểu thế nào là ái nhiễm và hy sinh. Đó chính là nói: “không phải là có hạn lượng, mà là đồng thời phải đem thân mạng của mình ra trao đổi mới có thể phá tan cửa ải sanh tử này, thân tâm tôi mới có thể an nhiên”.
Những ngày gần đây, trong lúc nhàn rỗi buồn chán, tôi thường mở kinh Phật ra nghiền ngẫm, nghiên cứu, sự chuyển biến này xem ra hết sức là bình thường. Rất nhiều người Trung Quốc, khi tuổi xế chiều, họ có hằng trăm điều phiền muộn về gia đình, về con cái, họ sẽ tìm nơi thanh tịnh để gởi gắm tâm linh, dần dần trở thành thiện nam, tín nữ. Nhưng tôi không phải thuộc về người lần chuỗi niệm Phật A Di Đà, tôi chẳng qua chỉ muốn tham ngộ một chút chân lý của kiếp sống nhân sinh từ trong hàng chữ của kinh điển này.
Tôi lặng lẽ cất kỹ bức thư của Tiểu Hắc, lặng lẽ lê từng bước chân đến trước tượng của Bồ tát Đại Sĩ Quan Âm, lặng lẽ thắp một nén hương trầm, quỳ trước tôn tượng Bồ tát rồi lặng lẽ thưa với Ngài:
– Xin Bồ tát yên tâm, con sẽ dùng hành vi cử chỉ của mình để chứng minh cho lời thệ nguyện của con, chỉ cần tình cảm của họ phát triển một cách chân chính đến như thế, con hy sinh cả thân mạng này xem ra cũng không khó khăn lắm!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế, trên bàn, trước mặt là quyển Kinh Lăng Nghiêm, thuận tay lật xem. Đầu tiên, những dòng chữ đập vào mắt tôi chính là mấy câu kệ: “Kiến văn như huyễn ế, Tam giới nhược không hoa, văn phục ế căn trừ, trần tiêu giác viên tịnh” (2)
Tạm dịch
Thấy nghe như mộng huyễn
Ba cõi tợ không hoa
Diệt trừ nghe và thấy
Cảnh tịnh giác hiện ra.
Chánh văn:
見聞如幻翳
三界若空華
聞復翳根除
塵銷覺圓淨
Đây là bài kệ của Ngài Đại Sĩ Văn Thù hướng đến Đức Như Lai, ca ngợi Đại Sĩ Quan Thế Âm. Người muốn thành Phật, trong lối mòn của thinh sắc cũng có thể tìm ra con đường giải thoát. Tôi luôn nghĩ rằng mình cũng có một chút phần tuệ căn, cũng có thể thâm ngộ ra một chút tự tại trong du hí tam muội. Giờ đây, tôi mới biết, tôi đã mấy lần lỗi lầm, mấy lần tự tại? Đó là những đêm mất ngủ, ngẩng đầu ngóng trông đã trở thành quá khứ; đó là những ngày khổ sở, tim nhói, đầu đau lại hiển bày trước mắt. Xem ra tôi vẫn còn có thể từ trong những lỗi lầm, những khổ sở ấy đủ để thoát ra; từ trong lối mòn của thinh sắc mà ngộ đạo, sợ rằng vẫn còn hơi khó khăn một chút.
(Còn tiếp)
Nguyên tác: Nữ sĩ Mạnh Dao (孟瑶)
Thanh Như dịch – Trích: Phật Giáo Tiểu Thuyết Tập (佛教小说习){ĐSHĐ-138}