Trong vũ trụ có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan vĩ đại nhất là trái tim người Mẹ.”
Trái tim người Mẹ, làm sao có thể nói được những tố chất đã làm nên trái tim tuyệt vời ấy! Từ buổi hồng hoang của lịch sử cho đến tận bây giờ, tình Mẹ vẫn là tình yêu tuyệt vời nhất, bất diệt nhất.
Thế giới chúng ta thật bao la, nhưng tìm được một sự vĩ đại vĩnh hằng trong cuộc đời thì đó là một điều quá đỗi phi thường, điều phi thường ấy chính là trái tim của người Mẹ. Người phụ nữ dung dị nhưng lại có một trái tim đỏ thắm, tràn đầy yêu thương. Đó chính là Mẹ.
Mẹ chính là người đã dành ra tất cả cuộc đời để cho con cuộc sống, dưỡng nuôi cho đến lúc trưởng thành. Sinh con ra là cả một quá trình tưởng chừng như chẳng dễ chút nào, nỗi đau xé thịt ấy chỉ có những ai làm Mẹ mới thấu hiểu được. Nhưng nỗi đau về thể xác ấy nào có sá gì khi chính giây phút thiêng liêng đó, một hạnh phúc vỡ òa còn lớn hơn nỗi đau. Đó chính là khoảnh khắc đón mừng một thiên thần nhỏ chào đời, còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa!
Mẹ chính là người Thầy đã dạy cho con bài học vỡ lòng, những tiếng ê a đầu tiên, từng bước chân chập chững. Mẹ dạy con lẽ sống ở đời, dạy con biết yêu thương bằng những câu hát ru, đưa con vào đời bằng những điều hay, lẽ phải để làm nên giá trị của con người.
Mẹ là nải chuối, buồng cau
Cha là ánh nắng, mây bay lưng trời
Tình Mẹ chan chứa đầy vơi
Cha như khúc nhạc trùng khơi vọng về.
Mẹ tôi, một người Mẹ thật bình thường, giản dị, suốt đời tận tụy, hy sinh vì con. Mẹ chẳng được ăn học nhiều, một đời vất vả, chịu thương chịu khó nuôi anh chị em chúng tôi nên người. Có lẽ, suốt cả quãng đời, Mẹ tôi chưa một lần được sung sướng. Lấy chồng, sinh con, anh chị em chúng tôi lần lượt ra đời, trưởng thành dưới bàn tay chăm sóc của Cha Mẹ. Ngày xưa, lúc Mẹ còn trẻ, cuộc sống thiếu thốn, không đủ cái ăn, cái mặc. Mẹ và các cậu, dì phải theo ngoại, rong ruổi khắp nơi làm đủ thứ, đủ nghề để kiếm sống, để có cái ăn, cái mặc. Dù khó khăn, thiếu thốn, nhưng ngoại vẫn dạy các con mình “nghèo cho sạch, rách cho thơm”, vẫn cố gắng cho các con mình có được con chữ. Mẹ tôi, không được may mắn để đến trường nhưng những điều Mẹ học được từ ngoại, từ cuộc sống là những bài học vô giá cho chúng tôi. Đời Cha và Mẹ quá vất vả nên muốn các con mình phải được sung sướng, đầy đủ. Tình thương của Cha Mẹ với con cái đều như nhau, nhưng mỗi người biểu hiện theo một cách. Cha tôi ít nói, thường nghiêm khắc với các con hơn, Cha muốn con mình phải cố gắng học để không phải khổ như đời Cha Mẹ.
Mẹ có mười đứa con, trái tim Mẹ phải chia đều. Với chúng tôi, trái tim ấy là tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Có đứa làm cho Cha Mẹ vui, cũng có đứa làm cho Cha Mẹ phải buồn lòng nhưng Mẹ chẳng bao giờ trách móc đứa nào. Đứa làm Mẹ buồn lòng Mẹ càng lo lắng hơn. Ngày Cha mất, gánh nặng lo cho các con lại đè nặng trên vai Mẹ. Tôi thấy tóc mẹ thêm nhiều sợi bạc, lưng mẹ lại còng thêm. Thời bao cấp, cuộc sống quá khó khăn, con đông nhưng mẹ không để chúng tôi phải thiếu ăn, thiếu mặc, ngày nào cũng vậy, ba bốn giờ sáng Mẹ đã lầm lũi bắt xe ra chợ, có những ngày mưa rả rích, mẹ vẫn lội mưa khi chúng tôi còn đang ngủ.
Mỗi ngày trôi qua, thời gian đã lấy đi sức khỏe, tuổi tác. Đôi chân mẹ không còn vững chải, chính đôi chân ấy đã bôn ba khắp nẻo để tìm từng đồng lẻ nuôi con, đôi tay gầy ngày xưa đã từng dìu dắt chúng tôi đi vào cuộc đời không còn nắm chặt, đôi mắt Mẹ giờ đây đã mờ nhưng lúc nào cũng nhìn chúng tôi một cách trìu mến, yêu thương.
Chân rảo bước trên hai bờ sanh diệt
Tấm thân gầy đã lặn lội nuôi con
Để mớm mồi cho mười chú chim non
Khi khôn lớn, Mẹ tôi không còn nữa!!!
Mẹ ơi! Ngày xưa chúng con không thể nào hiểu hết được tấm lòng của Cha Mẹ. Có đôi lúc chúng con giận hờn khi Cha Mẹ trách phạt, nhưng khi bước ra đời, sau những lần vấp ngã, va chạm với cuộc sống, chúng con mới hiểu hết những gì Cha Mẹ đã dành cho chúng con. Nếu nói dòng sông mang nặng những phù sa, nước biển mênh mông cũng không sánh bằng tình thương của Mẹ. Bầu trời dù có rộng lớn đến đâu ta cũng thấy được chân trời. Tình mẹ bao la không thể nào so sánh được.
Tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
Để con thành đạt, thơm ngát tương lai
Mắt Mẹ, chân chim chạy dài
Hồng trắng được cài, đời con mất Mẹ1!
Ngày Mẹ về trời, trái tim chúng tôi như vỡ vụn, Mẹ đã đi về một thế giới thảnh thơi nhưng tôi biết, đâu đó trên bầu trời kia Mẹ vẫn luôn dõi mắt trông về đàn con thân yêu của mình.
Trên trời có cả ngàn vì sao lấp lánh, nơi đại dương kia có hàng triệu triệu hạt cát đang trải dài nơi bãi biển và bên đời kia có muôn ngàn nụ hoa đang khoe sắc. Nhưng với ta, trái tim mẹ với một tình thương bao la bất diệt, là duy nhất, chỉ có một, ngời sáng hơn muôn vì tinh tú.
Tình Mẹ chất ngất non cao
Thơ văn con trẻ không sao hết lời
Trùng dương rẽ sóng ra khơi
Trần gian hai tiếng “Mẹ ơi” không đầy2.
Trung Sương (ĐSHĐ-131)
- Mất Mẹ, nên Vu Lan về, ngực mình được cài hoa hồng trắng.
- Ngôn ngữ trần gian như túi rách chứa sao đầy hai tiếng “Mẹ ơi.”