Cho tới bây giờ có thể nói tôi đã trải qua rất nhiều chuyến đi. Nhưng chuyến đi làm tôi nhớ nhất đó là khi Thầy cho tôi đi học. Trong chuyến đi ấy, tuy không phải là chuyến đi đầu tiên, nhưng nó mang lại cho tôi một cảm giác mới lạ. Tôi đã trải qua chuyến đi đầu tiên khi chỉ là một cô bé mười hai tuổi, ấy là lúc tôi rời khỏi ngôi nhà thân thương nơi miền Đắk Lắk xa xôi để đến với một vùng cát trắng, cũng chính là lúc tôi gieo duyên cùng cửa Phật. Tôi ra đi trong niềm luyến tiếc của người thân, có những giọt nước mắt nhẹ rơi trên khoé mắt của bà, của mẹ cùng với các em. Thế nhưng, không hiểu sao lúc ấy tôi rất vô tư, không hề để ý đến mọi người. Rời bàn tay mẹ để đến với Thầy nhưng tôi không hề lo sợ, nao núng.
Thế nhưng, cũng là một chuyến đi sáu năm, sáu năm tu học cùng Thầy cùng huynh đệ, lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng, đó chính là lúc Thầy cho tôi đi học. Có thể nói, giờ đây tôi không còn là một cô bé của ngày xưa, mà đã đủ tư cách của một công dân. Vậy mà khi rời khỏi bàn tay Thầy tôi cảm thấy trở nên trống vắng. Nhìn chiếc xe dần dần khuất sau hàng cây, đưa Thầy tôi về ngôi chùa xưa mà lòng buồn vô hạn, và tôi đã khóc rất nhiều trong những ngày sau đó. Tôi cảm thấy mình như chú gà con lạc mẹ. Cho dù ở nơi ấy tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm, dạy dỗ, chăm sóc của Sư bà, quý Sư cô cùng tất cả các huynh đệ nhưng vẫn không sao khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng tôi.
Năm ấy, tôi trải qua một mùa đông lạnh lẽo, đó không phải là cái lạnh giá của thời tiết, cũng không phải là sự thiếu thốn về vật chất mà đó chính là sự thiếu vắng của một ngọn lửa. Đối với tôi, Thầy như là ngọn lửa, là mặt trời tiếp thêm niềm tin khi tôi vấp ngã, là người đã cho tôi những kiến thức đầu tiên về Phật pháp. Và giờ đây, khi ở nơi Ni trường xa xôi đã cho tôi bao tầm nhìn mới, giờ đây tôi cảm thấy thương Thầy hơn. Tôi cảm nhận được rằng những gì ở ngay bên cạnh ta không biết trân quý, để rồi khi phải xa nó, chúng ta mới cảm thấy thật hối tiếc. Cũng như bao nhiêu năm qua ở bên cạnh Thầy, trực tiếp nhận được sự yêu thương, chăm sóc, giáo huấn của Người tôi nào biết trân quý, để đến nỗi bây giờ tôi thèm được ăn bữa cơm Thầy nấu, thèm được nghe lời Thầy dạy răn nhưng mọi thứ sao xa vời quá.
Tôi tự trách mình sao quá vô tư, đã bao lần tôi làm Thầy buồn, Thầy giận, đã bao lần tôi khẽ nhìn thấy giọt nước mắt Thầy, nhẹ rơi trên gò má nhưng tôi lại không hề để ý, tôi cảm thấy mình đáng trách biết nhường nào! Tôi thầm cám ơn Thầy đã cho tôi một chuyến đi đầy ý nghĩa, để từ đó ngày ngày tôi được tắm mình trong dòng sữa Pháp, được học tập rất nhiều điều hay từ quý vị giáo thọ sư, các bậc Tôn túc, cũng như cuộc sống Ni trường đã cho tôi nhiều kinh nghiệm, nhiều bài học và sống đúng với tinh thần lục hòa v.v… và điều quan trọng hơn chuyến đi ấy đã giúp tôi nhận ra sự quan trọng của tất cả những gì đang hiện diện.
Qua đó, tôi yêu hơn những hạt cơm thơm dẻo nơi bàn tay một nắng hai sương của bác nông dân, thương đôi bàn tay chai sạn theo năm tháng của mẹ và đôi vai gầy vất vả của cha. Qua những bài pháp của quý thầy giúp tôi hiểu sâu hơn về Nhân quả, Nghiệp báo… mà đặc biệt là những phương pháp tu tập thiết thực nhằm hóa giải những tập khí sâu dày nơi thế tục. Quả thật đó là một chuyến đi thật sự đã mang lại cho tôi rất nhiều điều bổ ích. Giờ đây, tuy việc học của tôi đã bước sang một giai đoạn mới, cũng nhiều khó khăn và thử thách nơi thành thị vui vầy, nhưng đối với tôi chuyến đi ấy sẽ luôn là một kỉ niệm khó quên với những người Thầy, người bạn. Và tôi tin chắc rằng mỗi chuyến đi, mỗi một môi trường sống sẽ là một nấc thang mới để tiến tới cánh cửa của sự thành công. Bởi sau những lần vấp ngã, những sự va chạm sẽ cho ta những bài học vô giá cho những ai có chí hướng xuất trần. Xin cám ơn tất cả mọi người đã góp phần tạo nên cho tôi một chuyến đi hữu ích.
Sương Mai (ĐSHĐ-010)