Tháng 5, trời oi bức. Nắng theo mẹ ra đồng. Nắng theo cha lên rẫy. Nắng theo bà quanh quẩn giậu nương. Nắng theo chân em thấm bụi ven đường… lung linh muôn màu cuộc sống. Tháng 5, nắng vào sân chùa réo gọi tin yêu. Nắng hong phơi muộn phiền cuộc sống. Nắng thay Ni dìu Sư phụ qua những bước liêu xiêu, mang tỉnh thức về trong câu niệm Phật, sưởi ấm chúng sanh với bao niệm yêu thương… Nắng phơi mình trên đất cho cây ra nụ, cho gió đơm hoa, rồi ngày Nắng theo tiếng mõ rơi, theo chuông chùa nhẹ rụng, Nắng vàng lên màu tin yêu cuộc sống, khoe mình cùng với những chiếc y màu vàng sậm của các Ni mỗi lần lễ Phật – tụng kinh. Nắng mãi đứng bên hiên chùa lặng lẽ, trầm mặc với thinh không.
Tháng 5. Nắng lúc buồn, lúc vui, lúc chói chang, oi bức. Nắng buồn lòng nên làm người đổ mồ hôi. Phải chăng Nắng rầy rà các Ni bê trễ kệ kinh? Nắng vui, cứ nhảy nhót tung tăng, buông ánh sáng trong veo tinh nghịch trong làn gió mát, rồi đu mình nhờn nhợt. Nắng cứ thế mà vỡ òa trên vai Ni những niềm vui giản dị. Nắng đi đâu? Sao tiếng người vang lên điếng lạ: “Ông trời thật là…! Sao hôm nay không nắng để ta phơi đồ…! Nắng hết mình…!” Tiếng hờn dỗi lại vang vọng lên: “Nắng chi mà quái ác…? Nắng muốn điên người…!” Nắng vẫn lặng lẽ bên song thưa, với phận mình cháy lên niềm nhiệt huyết. Bởi Nắng biết đến với ngày rồi lại ra đi… buồn thương trả lại cho đêm rồi mai Nắng lại vàng lên để sưởi ấm đời chất liệu sống thanh tao…
Tháng 5. Nắng theo các bậc Tôn Túc đến chùa Ni viếng hạ. Nắng vàng trên chiếc “áo vàng” của những vị cha lành đang thay bậc Đạo Sư hoằng dương chánh pháp. Chùa Ni bé nhỏ, Nắng ngại ngùng chi đâu, Nắng vẫn vàng và lung linh đến thế, sáng ngời đến thế. Sáng ngời như những tấm gương đang lèo lái Tăng đoàn tiến bước trên con đường chứng ngộ vô sanh. Và hôm nay, Nắng lung linh trong đôi mắt Ni một niềm tin xác tín. Dù đời khen chê, hay miệt khinh ruồng bỏ. Nắng không vì thế mà lịm tắt giữa ngày tháng hạ chông chênh. Bởi Thể của Nắng luôn sáng trong, Dụng của Nắng luôn tươi mới, tuy Tướng của Nắng lúc đến lúc đi, lúc vui lúc buồn, nhưng Nắng biết đó cũng chỉ là huyễn tướng để tô đẹp cho đời, để cho người nương theo đó mà tìm về với thể tánh tự thân, mà sống nhiệt tình như Nắng vậy thôi. Nắng cứ vàng… cứ vàng… mặc đời bụi bặm, hư hao.
Tháng 5. Nắng thì thầm với Ni đôi điều phải cố gắng: “Đừng nản lòng! Đừng chùn bước! Đừng thả trôi mình theo pháp diệt sinh!… tình người lắm lúc đạm bạc, được mất biến dịch thịnh suy… ráng nương theo thời khóa mà tìm cho mình kệ kinh. Đừng như con vẹt chỉ biết gào cho khào lào cổ họng, và đừng như con “Voi Đá” ngày đêm yên mình trong cái Định vô tri…” Nắng reo lên: “Thật khó!”.
Ni cũng mỉm cười: “Ừ! Thì thật khó!” Bởi vì Ni vụng dại biếng tu, bởi vì Ni yếu hèn đa sự, và cũng bởi vì cuộc sống lập lờ muôn kiểu, Đạo – Đời một tổng thể bất khả phân…! Đâu đó là hòa hợp và đâu đó lại là chống trái… Nắng ơi! Dẫu biết rằng mọi hiện tượng đều như chùm hoa Nắng. Nhưng Nắng ơi! Cần lắm những ngọn đèn trí tuệ, để bước chân Ni vững vàng trên những chặng đường cạm bẫy, cam go. Và cần lắm Nắng ơi! Nụ cười và tình yêu thương của những vị “Thầy” vĩ đại, để vỗ về và dìu dắt thế hệ Ni qua vũng lầy Ngũ trược tai ương…! Cần lắm! Nắng ơi…!
“Ni về hong nắng lặng thinh
Hong kinh vô tự, hong tình vô ngôn”.
Tiểu Ni Trí Minh (ĐSHĐ-009)