Ngậm ngùi chan chứa lệ rơi rơi
Ấp ủ tâm tư nhớ thuở nào
Kiều Đàm lễ cúng ghi ơn Tổ
Hiếu nghĩa ngàn năm mãi phụng thờ.
Tuyệt vời quá cho chư Ni hậu học, bao năm rồi nhiều lễ cúng luân phiên theo từng tỉnh, nét đặc thù khái quát, nhưng chủ tâm khai lại mạch nước ngầm đã nằm sâu từ thiên thu vạn cổ.
Nét đẹp ấy rạng ngời tâm hằng thể, cờ luân lưu mỗi tỉnh dệt ước mong, ngày hội lớn, chư Ni vui đoàn tụ, khắp ba miền đồng góp gió yêu thương, mây ngũ sắc vờn ánh trăng Linh Thứu, cho hoa đàm tròn nụ nở mùa Xuân, rừng Ta-la bước chân son lưu dấu, từ Hương Nghiêm Tịnh thất đến xứ Bạt-kỳ rừng xanh buồn ủ lá, tiễn người đi, lịch sử mãi còn ghi:
Phật là giấc ngủ cho con
Kiều Đàm gió thoảng nước non vọng về
Nguyện lòng gửi chút hương quê
Chiếc nôi Ấn Độ chưa hề lãng quên.
Hai năm đã qua mau, năm này lại căng thêm dịch bệnh, Hồ Chí Minh Thành phố, chư Ni lòng se thắt, quặn niềm đau bậc đàn chị Trung ương, mong không xa, ngày xã hội huy hoàng, nhịp cầu nối đệ huynh ngày giỗ Tổ, tay trong tay, ánh mắt chớp tinh cầu, dâng lời nguyện, vĩnh biệt chào Covid.
Ngậm ngùi quá, nỗi buồn giăng mắc, thương người dân, mến Phật tử ưu sầu, giới kinh doanh, tiểu thương, các chợ của hai mươi bốn quận Sài đô là cái nôi kinh tế, nay suy sụp ê chề, tê buốt vạn con tim, nạn thất nghiệp, cả nước chung lời kết, đồng đói nghèo, mấy ai người cứu trợ?
Anh và tôi, ai gây cảnh đoạn trường, không bom đạn mà thây phơi thành núi, nghiệp lực chi mà tang tóc lan tràn, nghe người chết mà cõi lòng tím ngắt:
Đất mẹ con về vui sum họp
Trần gian đẫm ướt lệ chia ly.
Biết nói gì đây khi nỗi buồn chưa chắp cánh bay xa, gửi niềm thương về các tỉnh xa gần, tình lam đó đừng phôi pha ánh đạo, hẹn một ngày gần lắm có bao xa, sông về biển vang lừng khúc hát gọi “hải âu”, bừng lối mộng nhân sinh luôn hành thiện, khắp năm châu nhân loại nở ngàn hoa.
Mong lắm thay!
TKN. Như Như (ĐSHĐ-101)
Diễn đọc SC Huệ Pháp