A! Thầy chùa! Thầy chùa kìa! Mau ra xem đi …!
Thế là cả nhóm gọi nhau í ới chạy ùa ra khoảng sân nơi mà Sư phụ chú đang nói chuyện với cô giáo. Nguyên Phong nép mình bên Thầy, mắt nhìn về phía đám học sinh đang hướng về mình. Chú có cảm giác, hình như các bạn này chưa bao giờ thấy người xuất gia. Lũ bạn nhìn chăm chăm vào chú rồi bàn tán:
– Thầy chùa sao mà ăn mặc kỳ vậy hè? Cái đầu sao không cạo hết mà chừa một miếng lại chi vậy ?
Một đứa khác hùa theo :
– Ừ ha, tao nghe mẹ tao nói là nhà chùa nghèo lắm, chắc không có tiền mua dầu gội nên cạo hết đó. Còn cái chỏm tóc để vậy cho giống tụi mình mà ….
Nghe mọi người nói về mình, Nguyên Phong không khỏi phì cười. Lần đầu tiên theo Thầy về sống ở đây, chú thấy cuộc sống thay đổi hẳn, cái gì đối với chú cũng lạ lẫm. Nó khác với ngày trước khi còn ở với Sư bà. Mặc dù còn học dang dở nhưng chú tình nguyện theo Thầy về ở một nơi mà người ta gọi là chốn “ Khỉ ho cò gáy”. Một miền quê cách nơi chú ở. Người dân ở đây chẳng biết gì về Phật pháp. Người ta chỉ biết cúi đầu làm lụng để kiếm cái ăn, cái mặc. Vậy mà nghèo vẫn cứ nghèo. Nhìn những mái lều tranh lúp xúp, từng đám trẻ con mò mẫm trên đất tìm những vật có thể ăn được bỏ vào miệng…. lòng Nguyên Phong quặn đau…. Trái tim chú tràn ngập niềm thương cảm vô vàn….
Nguyên Phong nhớ, ngày biết tin Thầy sắp đi xa, Chú thấy hụt hẫng vô cùng. Đêm ấy, một mình đứng dưới góc cây cổ thụ già, ánh trăng trải dài lai láng. Trên cao Chú Cuội nhìn chú cười ngạo nghễ… “Ghét thật, biết mình đang buồn mà cứ cười…” chú thì thầm và quay mặt đi, chẳng thèm nhìn chú Cuội như bao lần. Chú thương Thầy lắm, Chú không muốn rời xa Thầy. Đối với một chú tiểu mới vào chùa, giữa một ni chúng đông đúc, Nguyên Phong đã quen với sự thương yêu che chở của Thầy và Đại chúng thì làm sao chú không buồn được chứ. Nước mắt chú lăn tròn trên má, Chú khóc…khóc như chưa từng được khóc bao giờ…. Thầy đến tự lúc nào, đặt tay lên vai chú hỏi nhẹ :
– Sao vậy con!
Nguyên Phong lau nước mắt, níu cánh tay Thầy:
– Thầy đừng đi nữa được không Thầy ?
Thầy xoa đầu chú mỉm cười:
– Vì vâng lời Sư bà và vì hạnh nguyện của Thầy nên phải đi con à!
– Nhưng mà ở đó nghèo lắm, Thầy chẳng có ai chăm sóc.
Thầy cười ôm chú vào lòng :
– Người ta đang cần đến Thầy, nơi nào chưa có Phật pháp thì đời sống tâm linh nghèo lắm. Đói miếng cơm manh áo thì có thể kiếm được chứ đói Phật pháp thì khổ muôn đời. Thầy phải đem Phật pháp đến nơi đây, chỉ cần chúng ta biết xả thân, đạo tâm kiên định đem Phật pháp trao truyền thì đói khổ chẳng có gì trở ngại…
Đối với một đứa trẻ mới lên 10, nghe Thầy nói chú cũng hiểu đôi điều. Lặng yên một lát, chú thưa:
– Bạch Thầy, con muốn theo Thầy về đó … con cũng muốn “ truyền đạo” như Thầy.
Thầy chợt cười lớn vì hai chữ “ truyền đạo” của chú, Thầy hỏi:
– Con truyền đạo bằng cách nào ?
– Con sẽ kể cho các bạn của con nghe những câu chuyện mà Thầy đã kể cho con và rồi… các bạn cũng sẽ giống như con.
Thầy lại nhìn chú mỉm cười:
– Con giỏi lắm! Khuya rồi, vào phòng đi con, ngày mai chúng ta lên đường sớm.
Nguyên Phong chắp tay vâng lời, ánh trăng chảy vào tâm hồn chú. Nguyên Phong nhìn lên trời. Xa xa ở phía chân trời, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Chú đưa mắt nhìn về phương trời xa có một ngôi sao sáng rực… Ngày mai… Nguyên Phong không dám nghĩ mình là ngôi sao ấy nhưng chú nguyện sẽ làm một ngôi sao bé nhỏ để góp một chút ánh sáng chiếu soi thế gian.
– Nguyên Phong! Vị Sư sau một hồi trao đổi với cô giáo gọi khẽ, cắt đứt dòng hồi ức của chú:
– Bây giờ con theo cô giáo vào lớp học, con cố gắng vâng lời cô giáo học thật ngoan. Thầy phải về trước vì có một số công việc đang chờ. Chú chắp tay:
– Dạ, con sẽ cố gắng nhưng con thấy sợ…
– Đừng sợ… Rồi con sẽ quen thôi mà, chỉ có điều con hãy luôn nhớ rằng “mình là một người xuất gia, con không làm bất cứ điều gì khiến Thầy buồn”.
Nguyên Phong lắng nghe lãnh nạp từng lời dạy của Thầy. Chú đứng đó, nhìn theo bóng dáng vị ân sư của mình khuất dần sau lũy tre làng… Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy là Nguyên Phong đã quen với cuộc sống nơi đây. Các bạn trong lớp không nhìn chú như là một người từ “ hành tinh lạ “ mới đến nữa. Cái danh từ “thầy chùa” đã trở nên gần gũi, thân thuộc với mọi người. Mỗi lần đến lớp, chú chợt nhận ra niềm vui trong mắt các bạn khi có sự hiện diện của mình. Những ngày nghỉ học, các bạn lại kéo nhau đến chùa, giúp chú trồng rau cuốc đất, làm cỏ… chăm sóc những cây hoa để chuẩn bị cho mùa xuân sắp đến. Tiếng hót véo von của những chú chim chìa vôi hòa lẫn với tiếng cười trong trẻo của đám trẻ. Ngôi chùa trở nên ấm áp kỳ lạ … Xa xa, tiếng chuông chùa vọng lại hòa vào lòng đất….Thật dịu êm!
Tịnh Ánh (ĐSHĐ-012)