Xin được mượn tiêu đề chia sẻ trong một buổi thiền của thiền sư Minh Niệm để được bày tỏ lòng trân trọng biết ơn và thành kính đến những tri thức, giáo pháp, và những bậc Đại Thiện tri thức đã ngày đêm truyền trao những tri thức tuyệt quý đến mọi người.
Một người con trong gia đình thờ đạo ông bà như con, số lần về chùa hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay trong cuộc sống bỗng nhiên thích nghe và tìm hiểu về Phật giáo.
Và rồi con thích được đến chùa, trong không gian yên tĩnh, con cảm nhận được làn gió, cảm nhậnđược tiếng chim và trong không gian ấy, con kết nối được với chính mình, quán chiếu được tâm mình đang lăng xăng ra sao, những bất an lo lắng của bản thân và hiểu được phần nào cội nguồn gốc rễ xuất phát từ chính mình.
Và may mắn với nhân duyên lành, con gặp gỡ những bậc chân tu, thọ giáo những kiến thức, để quán chiếu thân tâm mình.
Có thể gọi là một Phật tử mới, sự giác ngộ chưa nhiều, nên rất nhiều lần phân vân không biết nên thưa thế nào cho đúng, đi thế nào là sai, con chủ động tìm hiểu các giới luật, tìm hiểu về Đạo Phật. Việc này giúp con có cái nhìn và sự hiểu biết cụ thể hơn.
Cũng chính vì vậy, con bị dính mắc và chấp chặt vào nó, cho rằng thế nào là đúng, thế nào là sai và đưa bản thân trở về sự phân biệt, phân tích, mà quên mất rằng, bản chất thế giới là do ý thức mình quan sát, quán chiếu. Bản thân mỗi người đều tự ý thức với lựa chọn và chịu trách nhiệm với lựa chọn đó, nên dẫu rằng ta phân tích đúng sai, thì với bản thân mỗi người, đứng trên góc nhìn cá nhân, họ sẽ là đúng, đúng với chính họ, đúng với chính bối cảnh đó. Từ đó, con hiểu người và giúp hiểu mình hơn.
Đức Phật dạy: Trong bản thân mỗi người luôn luôn có sự thiện lành, hạt mầm yêu thương và hạt mầm Bồ tát, chỉ là hoàn cảnh sống, bối cảnh sinh hoạt, và môi trường tiếp xúc, làm mình quên đi bản thân là ai, chạy theo xoay vần cuộc sống, cơm áo gạo tiền để bản thân quên mất người cần chăm sóc, yêu thương và nương tựa chính là mình.
May mắn nhân duyên được đến với Phật, được là người Phật tử, nương tựa và quy y Tam bảo, được nghe các Sư thuyết pháp, được quay về với chính mình. Như trong bài hát Hiểu và Thương của Sư ông Thích Nhất Hạnh, có hiểu mới có thương, hiểu càng sâu – thương càng rộng, thương càng rộng – hiểu càng sâu.
Lời bài hát như bài pháp nhắc nhở bản thân và mỗi người xung quanh, cần có sự lắng nghe để thấu hiểu và trân trọng nhau hơn, cần có sự chấp nhận và tôn trọng bản thể mỗi người để góp ý và xây dựng giúp nhau tốt hơn.
Thủy Đỗ (ĐSHĐ-127)