Nam mô Đương Lai Nhất Thiết Chúng Sanh Hỷ Kiến Phật.
Ngày đại lễ trùng phùng duyên hạnh ngộ
Bao xa xôi cách trở chẳng hề chi
Lòng nhủ lòng một chuyến quyết vân du
Về hội tụ cùng Ni lưu cả nước
Kính dâng Ngài một tấc lòng nguyện ước
Cầu giang sơn miên viễn được hòa an
Chúc Ni lưu rạng cánh Hoa Đàm
Noi gương sáng Đức Kiều Đàm Di Mẫu.
Sau hai ngày đến và tưởng niệm, rồi duyên xưa tự kết lại thâm tình, giờ phút chia tay buổi Đại lễ rồi cũng đến, tôi ghé thăm ngôi cổ tự Thiên Quang. Đường gập ghềnh còn dở dở dang dang, nhưng kìa một ngôi trú xứ, thoáng nhìn qua tôi thấy đượm từ bi, khi vào bên trong quả đúng thực diệu kỳ, biết là nơi trú xứ của Ni sư Hương Nhũ trụ trì, người với học vị Tiến sĩ và đã từng thuyết giảng nhiều nơi, người được mệnh danh là người mẹ hiền của các khóa tu dành cho thanh thiếu niên Phật tử và hiện tại là Giảng viên Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP.HCM cơ sở 2 cùng với Ni sư Như Nguyệt học vị chẳng hề hơn kém nhau, tôi lấy làm duyên may khi được diện kiến quý vị và cũng có cảm nhận như vốn đã từng quen. Cứ chị chị, em em, cứ huyền thuyên vài ba câu chuyện, nào là chuyện của ngày giỗ Quốc Tổ Hùng Vương, Mẹ Âu Cơ sản sinh bọc trăm trứng, người ở lại trên non với Mẹ, người theo Cha về với biển cả, rồi đến chuyện Đức Thích Ca Từ Phụ, đã phá lệ phá cách với chế độ cổ nước Ấn thời xưa mà cho nữ xuất gia và cũng thành chánh giác, cũng từ đó mà Ni lưu có người Thầy dìu dắt trên lộ trình giác ngộ, tu tâm, … Thế rồi, trước Tam Tôn, chúng tôi ngồi thoải mái với câu chuyện kiến trúc đặc biệt của ngôi chùa, không gian trong nội thất thật rộng rãi, phải chăng phần nào đã phản ánh lên tấm lòng vị tha của trụ trì, hướng tới một tương lai đầy triển vọng.
Cái nắng vàng của buổi chiều hôm miền Nam sao cũng giống miền Bắc đến thế! Nó soi rọi những khuôn mặt hân hoan và cũng dường như đang nuối tiếc báo hiệu hoàng hôn sắp xuống dưới chân đồi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đành phải chia tay! Tuy vội vàng vì trời sắp tối nhưng cũng cố ghé thăm Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP.HCM. Thật trí tuệ! Nơi vắng vẻ nay bỗng chốc thành nơi đại giác. Học viện ở nơi thật yên tĩnh, dưới sự chở che của bầu trời tĩnh lặng. Khi vào tham quan bên trong, tôi không khỏi ngạc nhiên, nơi đây không chỉ dạy giáo lý nhà Phật mà còn là nơi rèn trí đức song tu. Xa xa tôi thấy thấp thoáng mấy bóng lam hiền đang tưới rau, tưới nấm, những luống rau xanh mơn mởn, đặc biệt là những giàn nấm bào ngư. Các Ni trẻ sao mà khéo tay hay làm đến thế! Những ngọn nấm cứ tự nhiên mà mọc dài ra rồi xòe những cái cánh tròn như cái ô mini xinh xinh là thế. Chưa hết, tôi còn được tặng cho vài túi mang về, hấp lên ăn. Chà, tuyệt thật!
Nghĩ lại rất nhiều chuyện xong chẳng có đầu cuối, phải chăng chúng tôi gặp nhau lần nào cũng vội. Và quả đúng là như thế. Gặp gỡ nhau cứ như từ nhiều kiếp đã cùng nhau sum họp một mái nhà, nói nói cười cười, tay nắm chặt tay, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, miệng như hoa vi tiếu đủ hiểu nhau, tay bắt mặt mừng xa xôi không quản ngại. Tỉnh Đồng Nai ngày Đại lễ Tưởng niệm Đức Thánh Tổ Ni Kiều Đàm Di Mẫu, bậc A la hán đầu tiên đại diện hàng Ni giới năm nay đã kết thúc, nhưng dư âm tốt đẹp và sự trải nghiệm sâu sắc còn vang vọng mãi trong tôi. Tình pháp lữ dẫu xa xôi nhưng chỉ là xa hình xa bóng, nhưng trong tiềm thức, chúng tôi có xa chi, cùng chung một bọc trăm trứng, cùng chung một giáo pháp Phật Đà, cùng tựu về ngày Giỗ Tổ Ngài Kiều Đàm Di. Bắc, Trung, Nam Phật giáo kết đoàn, cùng hân hoan ta lên đường giải thoát.
Ngưỡng mong thế giới hòa bình chúng sanh an lạc.
Mục Đồng (ĐSHĐ-055)