Tình thương rộng lớn bao trùm,
Hy sinh vóc thể, tinh thần cho con
Ấy người một dạ sắt son,
Y theo giáo chỉ Thế Tôn muôn đời.
Như lời của Đức Thế Tôn đã thị hiện, chỉ dạy cho chúng sanh rằng tất cả những gì có hình tướng trong vô lượng thế giới, kể cả con người đều mang một tính chất là Khổ, Không, Vô thường và Vô ngã. Chúng con là những người lữ khách đang trên đường tìm về quê xưa chốn cũ, y theo lời dạy của Đức Thế Tôn. Lộ trình ấy không phải dễ dàng mà thành tựu, con đường ấy không phải chỉ trong chốc lát mà đi đến được, con đường nhiều nỗi gian truân, lắm điều khó nhẫn. Thế nhưng, đối với Thầy thì:
“Vừa phần tu sửa cho mình
Kiêm luôn bổn phận tìm lo cho người.”
Chúng con tuy không được sanh vào thời Phật còn tại thế, hay thời lúc Chánh pháp còn hưng thịnh, thế nhưng chúng con vẫn được làm thân người, đầy đủ lục căn, hơn thế nữa không bị các chướng nạn mà được thế phát xuất gia. Được sự dìu dắt của Thầy, những ngày đầu bỡ ngỡ nơi mái chùa xa hẳn nếp sống ở gia đình ngoài xã hội, chúng con được tập tành những giới điều của Sa-di, Sa-di-ni,… Những oai nghi trong đi, đứng, tiếp, lễ, hầu thầy,… Thầy vừa làm Cha, vừa làm Mẹ lo từng miếng ăn giấc ngủ, sức khỏe, tâm trạng buồn vui,… Còn là người chỉ dạy chúng con trên bước đường tu học khiến con liên tưởng đến hình ảnh Đức Thế Tôn còn tại thế trong Tăng Kỳ Luật: “Mỗi ngày, Đức Thế Tôn đi xem qua các liêu một lần, như vậy vì năm việc:
1. Sợ đệ tử vướng vào các pháp hữu vi
2. Sợ đệ tử bàn chuyện thế tục
3. Sợ đệ tử ham ngủ nghỉ, biếng nhác
4. Để khám bệnh những đệ tử đau
5. Để cho những vị Tỳ kheo trẻ tuổi được nhìn thấy rõ.”
Như Tổ Quy Sơn có dạy: “Phụ mẫu bất cung cam chỉ, lục thân cố dĩ khí ly, bất năng an quốc trị bang, gia nghiệp đốn quyên kế tự. Miến ly hương đảng, thế phát bẩm sư, nội cần khắc niệm chi công, ngoại hoằng bất tránh chi đức.” Rõ biết từ ngày ấy, Thầy luôn đem trọn thân tâm và trí lực lo dạy chúng con, thế mà chúng con không thấy biết thâm ân khó nhọc đó, mà lại còn bao phen làm cho Thầy phải lao tâm khổ trí, trăn trở bao đêm… Dẫu là thế! Nhưng Thầy luôn luôn dõi theo bước chúng con đi, thầm mong cho tương lai chúng con không phải chịu những điều đau khổ, mà thành tựu chí nguyện của mỗi người. Vậy mà, có những khi Thầy không chấp nhận một điều gì thì lại thầm giận trách rằng: “Sao Thầy không cho, sao Thầy không hỏi con cần gì? Sao Thầy không hiểu cho con…”. Đó là những tâm tư bồng bột, mà hầu như thời làm điệu trong chùa ai cũng mắc phải. Hôm nay, nhìn lại những ngày tháng trôi qua, bổn phận đối với Thầy chúng con chưa tròn, thâm ân của Thầy chúng con chưa phần nào đáp trả, giờ đây nguyện cầu Thầy sẽ ở lâu bên cạnh chúng con, để chúng con còn có cơ hội sám hối và đáp đền ân đức to lớn đó, bởi chúng con biết rằng:
“Thầy còn là ánh trăng Rằm sáng tỏ,
Soi cho con tỏ lối bước đường tu.
Nhưng một mai lỡ lúc mây mù.
Công ơn lớn ấy lấy ai đáp đền.”
Ngoài hiên, những cơn gió lạnh ùa về, lòng con lặng yên cảm nhận mùa đông đến, dùng ngôn ngữ họa lên nét tâm tư của người con học trò ngây dại. Nhân ngày Hiến Chương Nhà Giáo 20/11, với tinh thần “Ẩm thủy tư nguyên” – Uống nước nhớ nguồn, con viết lên đây đôi dòng bộc bạch kính gửi đến Người – Thầy!. Nguyện cầu mười phương Tam Bảo, gia hộ cho các bậc Thầy của chúng con thân tâm thường lạc, trí tuệ hằng soi, trụ thế lâu dài để chúng con và chúng sanh được nương bóng từ bi, để an tâm tu tập cho đến ngày thành tựu viên mãn.
Hùng Thủy