Nắng vàng trải khắp hiên chùa
Nghe trong gió thoảng mây lùa tầng không
Thương em còn lắm long đong
Hồng trần chân bước trăm sông cũng chèo
Thương em kiếp sống bọt bèo
Ngàn khơi lau lách cái nghèo còn vương
Tha phương trăm nhớ ngàn thương
Nhắc em ngắm lại cố hương quê mình.
Vâng! Dù không giúp được cho em, nhưng trong chị vẫn đậm đà nhiều ưu tư, suy nghĩ…
Ngày xưa, chị không đủ đầy duyên phước như các em trong sở học hiện tại, nhưng nếp sống Thiền môn và nền giáo dục Phật giáo được bồi đắp những tinh nguyên phù sa cho khe lạch, biển sông vang ca khúc hát thượng tầng kiến trúc lộng gió giới hương.
Nền móng hạ tầng vững chắc là sự an ổn cho cơi nhà nhiều tầng lầu. Cũng thế, xuất gia tu học, quý lúc ban đầu luật tiểu giồi trau, lời kinh câu kệ thấm mặn muối gừng, mới thong dong dạo bước tha phương cầu học. Ngày nay, đa phần làm Thầy cũng quá vội mà đệ tử càng nôn nóng hơn. Vào chùa vài tháng đã cho thế phát thọ giới, công phu tu học ở chùa chưa thấm chao tương đã rời Thầy đi học xa quê, một lần ra đi gần như tiễn biệt. Thử hỏi có bao nhiêu em thành đạt mang hình bóng quê nhà?
Trách em chị nào dám, giận em chị cũng chẳng thốt nên lời, chỉ biết len lén nhìn em tung tăng dạo phố, vui thú sông hồ. Thậm chí cao bay lướt gió biển dài, núi thẳm, tham quan hang động, kỳ tích danh lam…, em đã quên rồi Hạ lạp an cư, bỏ lại sau lưng bao nghĩa Thầy trò, tình huynh đệ, em có xót xa chăng?
Xưa nay đều chung chí hướng, rằng làm Sư phải có ba tháng chuyên tu, gác mọi duyên ngoài. Lời Từ Tôn cần nên ghi khắc, đủ rồi cho hậu học chư Ni tự nâng cao giá trị tâm hồn. Nương Lục hòa kiến giải đồng tuân, cho thế nhân điểm tựa quay về, ruộng phước điền cho sanh chúng chỉ có Ni đoàn và không ai có được, thế nên, nỗ lực cần tu thiệu long Tam bảo để khỏi thẹn lòng đời thường cơm áo.
“Chén cơm tín thí ngày thêm nặng
Vá áo đời nay thấy cũng thừa.”
Nhớ nghe em! Lý tưởng của người tu là lối sống giản đơn và khiêm tốn, sinh hoạt không bị vướng mắc bởi vật chất thường tình, em cần đem hết năng lực trau giồi giới hạnh để mai sau phục vụ Giáo hội, Ni đoàn với tinh thần lợi tha, hương hảo.
Mỗi chư Ni là viên gạch, chất liệu xi măng tốt dựng xây kiên cố ngôi nhà Như Lai, tự mình thắp đuốc mà đi, không để hạnh phúc riêng tư của mình tùy thuộc vào người khác để thỏa mãn những mong ước hão huyền.
Từng phút giây loại dần nhược điểm tham si ái ố, để chân lý Phật Đà ngời sáng bước chân em, giữ gìn oai nghi tế hạnh, phẩm chất của Ni lưu. Từ đó, “thế gian cơ hiềm giới” không chen vào là yếu điểm thành công, mong em luôn ghi nhớ để đối trị ngàn phức tạp, rối ren của con người. Chư Ni có cả tương lai xán lạn phía trước, bằng tài năng thực dụng và nhiệt huyết, đạo pháp sẽ phát huy theo em trên mọi nẻo đường.
Thương em dệt lắm ước mơ
Chùa xưa còn mãi thờ ơ lối về
Phong sương ngàn lối não nề
Đừng quên lối cũ ngày về quê hương.
Đời sống hiện đại đã đánh mất trong em giá trị đặc biệt của con người xưa. Nào là những tương quan, sự lo âu hạnh phúc của tha nhân, lòng vị tha đối với người khác, có lẽ chúng ta đã đánh mất lương tâm đạo đức để trở thành kẻ nô lệ cho chính mình.
Thương em, chị cân nhắc đôi lời, dù biết chỉ là hạt sương trên ngọn cỏ, vẫn góp phần xanh tươi hoa lá, thế nên một chút lòng tự trọng, ý thức được trách nhiệm: “Thiên nhơn chi đạo sư, Tử sanh chi Từ phụ” là chị cùng em đã tô bồi hoa đạo ngát hương bay.
Biển xanh lồng bóng trăng vàng
Ni lưu gương sáng soi đàng tử sanh
Tu hành xa lánh lợi danh
Chuông chiều mõ sớm năm canh phụng trì
Cần tu xin chớ ù lì
Ngày mai bảo sở Liên trì an vui.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-114)