Trời hôm nay nhạt sắc hương
Còn chờ ở chú mở đường bình minh
Dậy đi thôi, tiếng chuông linh
Chú khua lên, với giọng kinh ngạt ngào
Khua lên cho lá lao xao
Và trăng khuya nhạt bớt màu u vương
Dậy thôi, chú tiểu, dộng chuông
Cho hồn vơi bớt nỗi buồn mênh mông.
(TS. Nhất Hạnh)
Ngày cha mẹ dẫn Tiểu vô chùa hành điệu thì chùa bớt đi nét trầm mặc thêm trò quấy phá kinh điển của tuổi thơ. Sư phụ, sư chị vất vả thời gian đầu hướng dẫn từng chút một đưa Tiểu vô nề nếp thiền môn từ nết ăn, nết ngủ cho đến cách đi đứng, học kinh và các nghi thức cơ bản. Ấy vậy chỉ lơ là một chút Sư chị dọn dẹp bở hơi tai vì tật hay quên trước quên sau, dạy A làm B. Lúc thuần thục, Thầy cho Tiểu đi học văn hóa; còn nhỏ phải học chữ lẫn kinh điển nên Thầy thương lắm; nhưng hễ phạm lỗi liền rầy la, quỳ hương, hơn thì ăn đòn. Vậy mà qua hôm sau liền quên phạm y lỗi cũ.
Mới hôm kia đây thôi, vừa đi học về đến cổng miệng hát hò “Đại Bàng chim se sẻ, chim mẹ đẻ chim con”. Thầy đang cuốc cỏ bên hông cổng nghe thấy hết, dạy Tiểu phải lên Chánh điện quỳ hương sám hối, chép phạt 50 lần nghi thức cúng Đại Bàng. Tiểu tay chép miệng thút thít khóc mặt mũi tèm lem, Sư chị thương lắm nhưng đâu dám trái lời Thầy, chỉ đứng cạnh thỉnh thoảng phẩy phẩy quạt xua bớt muỗi. Thầy răn dạy nghiêm cũng bởi đường phía trước bao thử thách chờ đón, “chiến sĩ” ba vá vượt qua hay bỏ cuộc giữa chừng vì Bát phong cuộc đời; điều đó ngoài phụ thuộc nơi sức mạnh ý chí trái tim ban đầu, phần lớn còn lại nằm ở sự rèn giũa trong kỷ luật thiền môn.
Đợt này đưa sổ liên lạc về, cô giáo phê học giỏi lại thêm Sư chị thưa ba vá học thuộc 241 bộ chữ Hán cùng năm đệ Lăng Nghiêm, Thầy đặc cách cho Tiểu đi dự Đại lễ Tưởng niệm Đức Thánh Tổ Ni. Một phần thưởng mà các Sư chị cũng muốn nhận lắm, còn Tiểu thì lại chưa hiểu lắm về sự quý giá của phần thưởng, chỉ biết được theo Thầy đi Cần Thơ liền vui nhiều, chân sáo về liêu xếp hai bộ đồ với ít vật dụng cá nhân chạy ùa ra xe mặc cho Sư chị với theo dặn dò.
Đường xuống Đại lễ xa, ngồi trên xe Thầy xem lại các đầu mục công việc phải làm, phía sau các tiểu hát hò nghịch chỏm tóc nhau rồi cười vang, được một chốc ngủ ngon lành. Đến nơi như lớn hẳn, Tiểu hiểu chuyện ngoan ngoãn theo chân Sư chị sắp hàng ngay ngắn nhận phòng nghỉ ngơi chuẩn bị đến Hội trường.
Trong hội trường ghế đủ cho chư Tôn đức Tăng Ni, chính quyền, các nhà nghiên cứu – học giả, giáo sư nhân sĩ tri thức, quý Phật tử và đại biểu được mời. Không còn chỗ, các Tiểu ở bên ngoài đi xem khắp nơi được thiết trí với nhiều tôn tượng, tiểu cảnh đặc sắc, nhất là gian hàng trái cây cùng nhiều loại nước ngon luôn sẵn sàng phục vụ.
Giữa quang cảnh trang nghiêm mọi hoạt động đều diễn ra trong khuôn khổ, lịch trình định trước, hình ảnh 40 Tiểu ngây thơ thu hút nhiều ống kính nhà báo, nhất là hình ảnh ba vá ngồi ngay ngắn mở từng trang báo đọc. Có lẽ vì còn nhỏ quá chưa ý thức hết câu từ, ý nghĩa trong báo, có khi xem hình ảnh chủ yếu; hay tầm quan trọng của Đại lễ. Nhưng đây là thể hiện “Anh nhi hạnh – hạnh nết của trẻ hài nhi miệng còn thơm sữa”, sự ươm mầm cho mai hậu.
Dẫu, sau Đại lễ Tiểu về chùa tiếp tục chịu sự rèn giũa, câu chuyện quỳ hương, chép phạt, ăn đòn được viết dài hơn. Nhưng chắc chắn nhân lành Thầy cho Tiểu đến với Trúc Lâm Phương Nam sẽ được kết duyên sâu nơi ngôi nhà chánh pháp và mai đây thôi các Tiểu vươn vai trở thành những thành viên Kiều Đàm Di Ni phái nối tiếp sự nghiệp Tổ Thầy.
Tiểu ơi, cố gắng lên!
Phương Dung (ĐSHĐ-128)