Hạt nắng rong chơi trước sân chùa
Uốn mình chiếc lá khẽ nhẹ khua
Năm, ba chim sẻ sà sà cánh
Ríu rít vờn nhau vẻ vui đùa
Ngôi chùa nhỏ bé, tĩnh lặng, nằm khuất sau những khu phố, trong con hẻm nhỏ. Nhỏ bé nhưng lại trang nghiêm, ấm áp vô cùng. Mỗi lần đến chùa, lắng nghe từng hồi chuông vang vọng, lòng cảm thấy thật bình yên. Dường như chẳng có âm thanh nào chạm vào lòng người đến như vậy. Mỗi hồi chuông ngân vang như đưa ta xuyên cả không gian và thời gian để tìm về chính mình từ buổi sơ khai. Ở nông thôn, tiếng chuông gióng lên khi sương còn chưa tan, mặt trời còn chưa thức dậy. Ở thành phố tuy muộn hơn nhưng vẫn vang vọng ngày ngày như thúc giục mọi người bắt đầu những công việc thường nhật. Âm thanh ấy như hơi thở của cuộc sống và cứ thế trôi qua thật bình yên, làm thức tỉnh tâm hồn, an ủi tinh thần cho mọi người sau những ngày lao động vất vả, và tiếng chuông chùa đã trở nên gần gũi với đời sống con người từ bao đời, mái chùa cũng là nơi gởi gấm tâm linh để mọi người hoan hỷ tìm tới, cùng nhau chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống và tìm kiếm niềm hy vọng.
Giữa dòng đời khắc nghiệt, mỗi chúng ta như một con thuyền đơn độc giữa đại dương, có khi thong dong dạo chơi, nhưng cũng có lúc gồng mình trước những cơn sóng dữ. Hành trình ấy trải dài và dường như không có điểm kết thúc. Nhiều lúc không muốn lo âu về những điều chưa đến, nhưng buộc lòng phải nghĩ đến. Những lúc ấy, ta chỉ muốn tìm về
một nơi chốn thật bình yên.
Đôi tay rộng mở nâng con trẻ
Rạng ngời tình Mẹ thật bao la.
Nơi chốn bình yên nhất của đời người, ai cũng nghĩ đến đó là vòng tay Mẹ. Cho đến khi những đứa con phải rời xa vòng tay ấy như những chú chim non rời xa tổ ấm để vào đời. Đến khi có được gia đình nhỏ bé của mình ai cũng ngỡ đó là điểm tựa của cuộc đời, nhưng ai rồi cũng nhận ra rằng sẽ không có bình yên nếu lòng mình luôn giông bão. Chút bình yên của đời thường chỉ như gió thoảng, mây bay. Dù cho tóc còn xanh hay ngả màu thì ta cũng vẫn đầy ắp những lo lắng, ưu tư, giữa cuộc đời với trăm sự đủ điều, giữa xã hội đầy màu sắc ta vẫn mải miết tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên nào đó trong cuộc đời mình. Có thể là những lúc ngắm bình minh hay một lúc dừng chân ngắm những giọt nắng còn sót lại buổi chiều tà, dạo chơi cùng người thân trên những con phố thân quen hay chỉ là một cái ngả lưng sau một ngày lao động vất vả bộn bề lo lắng… Đó cũng là những khoảnh khắc bình yên, nó đến rồi đi thật nhẹ nhàng, nó làm ta quyến luyến và bồi hồi trong phút chốc. Những khoảnh khắc đó trôi qua thật ngắn ngủi. Chỉ khi nội tâm ta an tĩnh, không bị xao động mới là pháo đài vững chắc trước mọi giông bão của cuộc đời.
Thân tâm hòa quyện phút giây này
Lặng nhìn gió thoáng áng mây bay
Tâm hồn thanh thản hương giải thoát
Phút giây thực tại ôi ngất ngây!
Giây phút nhiệm mầu bao hạnh phúc
Đường về tự tánh chính là đây
Ngân vang chuông sớm hòa nhịp mõ
Vườn thơ Tịnh Độ tại nơi này.
Mái chùa cùng với tiếng chuông ngân trầm ấm chính là nơi hội tụ của sự bao dung. Trong không khí trang nghiêm, tĩnh lặng của nhà chùa, mỗi hồi chuông gióng lên làm tăng thêm sự huyền dịêu và giải thoát, làm tâm ta thêm an bình. Đó chính là nơi chốn bình an nhất!
Tiếng chuông như một lời nhắn nhủ của đấng Từ bi, khuyên ta bỏ ác làm lành. Nó không bị thời gian và không gian chi phối.
Lắng tâm theo tiếng chuông chùa, ta như có một cuộc hành hương trong tâm khảm. Tiếng chuông yên bình như dắt dìu bao thế hệ tiếp tục cuộc sống mà không lãng quên cội nguồn. Theo thời gian, mọi vật đều biến thiên nhưng tiếng chuông chùa trăm năm trước và trăm năm sau vẫn không đổi. Vẫn âm thanh ấy, trầm ấm và sâu lắng hòa từng giọt vào đất trời, vào cỏ cây, hoa lá, thấm vào lòng người. Tiếng chuông gạn lọc những trần tục, khơi nguồn cảm xúc thuần khiết trong tâm hồn, đưa từng bước chân ta thong thả, ung dung tự tại bước vào cõi tâm linh nằm sâu trong tâm thức.
Qua bao năm tháng, mái chùa nhỏ bình yên vẫn còn đó, tiếng chuông vẫn ngày ngày vang lên tô bồi cho nếp sống thuần lương, chuyển hóa những khổ đau trầm luân. Mái chùa và tiếng chuông mãi mãi là nơi nuôi dưỡng tâm hồn và tự tình cùng dân tộc.
Nghe chuông phiền não tan mây khói
Ý lặng thân an miệng mỉm cười
Hơi thở nương chuông về Chánh niệm
Vườn Tâm hoa Tuệ nở xanh tươi.
(Thiền sư Nhất Hạnh).
Trung Sương (ĐSHĐ-103)