Cuộc đời là mơ mà ta sống thực, nên không sao tránh khỏi những lệch lạc về suy nghĩ, về nhận thức, về quan niệm đối với đời sống quanh ta, trong đó có sự mong cầu thành đạt, mà trường đời thì đầy gian truân, éo le và khúc khuỷu; đã bao lần ta từng thấm mệt, đã bao lần ta từng ngậm đắng nuốt cay trên đường danh lợi chỉ để thỏa cầu cho cái ngã riêng tư.
Ngày ra đi kỳ vọng quá cao xa, nên đi mãi và cứ mãi đi, mặc cho ai đó cản ngăn. Ta vẫn giữ thái độ tự tin và niềm kiêu hãnh. Thế rồi đường đời quanh co vạn dặm, ta không còn đủ sức phiêu bạt. Bấy giờ muốn tỉnh thức quay về chốn cũ thì sức lực đã cạn kiệt, khí phách lụn tàn. Trót mang thân phận kiếp người nên mãi rong ruỗi tìm cầu. Liệu phải làm sao?
Hãy thức tỉnh và dừng bước phiêu lưu mạo hiểm để trở về với một tâm hồn an định. Nội tâm khi đã được thanh lọc sự an bình sẽ xuất hiện ngay, giúp ta có đời sống thanh thản nhẹ nhàng. Nơi ấy vắng mặt rong ruổi tìm cầu. Vậy trở về là một phép lạ có năng lực bảo hộ chinh phục được tất cả: sự thành công thất bại, niềm vui buồn thương giận, nỗi cay đắng ngọt bùi. Hãy trở về cho sự sống vươn lên, mầm non trỗi dậy, tình người lan tỏa!
Chúng ta thường thích cái đẹp cái lạ, nên mãi hoài công đi tìm cái không thường giữa đời thường. Nhưng nào ta có biết cái đẹp bền vững đang ẩn chứa trong ta: một cuộc đời hy sinh, một nếp sống giản dị, một trái tim nhân hậu, một lời nói thanh cao, một hành động liêm sỉ. Bao điều ấy cứ thế mà sống, cao kỳ làm chi để đồng loại phân hóa. Hãy thật sự giúp nhau bằng chính khả năng mình có được. Đừng chờ đợi khi tiền tài quyền lực đầy đủ mới có thể giúp nhau. Bởi tiền tài quyền lực dễ làm cho lòng người thay đổi. “Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu. Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao”. Phải chăng khi thật sự trở về chính mình ta sẽ có cơ hội chiêm nghiệm. Cuộc sống đầy giá trị tình người. Trở về là sự kết nối truyền thông giữa thiên nhiên gia đình cùng xã hội. Dầu đi đâu hay ở đâu tất cả đều có ngày trở về.
Trở về với con đường gập ghềnh xa tít quanh co – nếp cũ làng quê tình người chan chứa. Nơi đó có mẹ và có cha, có anh cùng có chị, có cả em thơ nô đùa. Trở về để cùng nhau chia sẻ những mất mát thương đau vui buồn lẫn lộn. Trở về để biết ơn và tận hưởng sự yên ắng trong lành của trời đất. Trở về với không gian u tịch. Một ánh trăng dịu hiền, muôn ngàn sao lấp lánh. Trở về với sự thiêng liêng kỳ vĩ của núi rừng, dạt dào sâu thẳm của biển cả, mênh mông bất tận của đất trời đã cho ta sự sống mầu nhiệm. Cuộc đời cho ta nhiều thú vị – nếu ta chịu khó suy nghĩ cẩn thận!
Trở về để học cái an nhiên tự tại của Thánh Hiền; cốt cách dũng khí, thanh liêm của bậc quân tử; cái khuôn vàng thước ngọc của nhà mô phạm; cái nết na trinh nguyên của tà áo trắng; cái chất phác thật thà lam lũ của dân quê.
Trở về để đánh thức những trái tim đang ngủ mê quên lãng; trở về với nếp sống thuần tịnh bao dung; trở về với sự thật không dua nịnh quanh co; không lừa dối bè bạn; không ánh mắt hờn dỗi nghi ngờ; không đắm say nơi cao sang quyền thế; không hưởng thụ vật chất xa xỉ; không trang sức cầu kỳ diêm dúa để giữ phần chia sẻ cho hoàn cảnh bất hạnh đang mỏi mòn chờ đợi những tấm lòng nhân ái.
Dẫu sao trở về vẫn là một nhu cầu cấp thiết cho những ai đó thao thức muốn trở về. Ra đi mà không hẹn ngày về thì sự ra đi đó không tồn tại, mất hết ý nghĩa.
Hãy tạo cho ta một cơ hội tốt để trở về, dù có muộn màng còn hơn không. Càng đi xa thì càng mất phương hướng, càng lún sâu vào lỗi lầm sai phạm, cuộc đời sẽ dập ta tan nát. Cái xác không hồn ta biết đi đâu và về đâu? Ta sẽ bị lục dục thất tình cám dỗ dẫn lối ta đi vào trong bóng đêm. Nếu ta cứ mạo hiểm đi tìm cái hạnh phúc ngoài tự thân cho thỏa lòng ham muốn thì sự thật quá mong manh, lắm phủ phàng. Vị ngọt của sự thèm khát hạnh phúc hư ảo vui ít khổ nhiều. Mỗi khi nhập cuộc rồi dễ tán thân mất mạng. Cái chết của thể xác chỉ trong một khoảnh khắc. Cái chết của tâm hồn đeo đẳng ta suốt cả cuộc đời.
Phải chăng, giá trị nổi bật của sự trở về là làm chủ thân tâm, quân bình cuộc sống, xây dựng nghĩa tình, vuông tròn hiếu đạo. Ta sẽ biết rõ nơi nào “cần đến” và nơi nào “cần đi” không làm tổn thương cho mình, cho người. Con đường Chân thiện mỹ đang chờ ta, khung trời mới đang mở rộng, cuộc sống có ý nghĩa đang bắt đầu.
Thích Nữ Diệu Mãn (ĐSHĐ-119)