– A lô!
– A Di Đà Phật! Mẹ ơi…
– Sao vậy con?
– Con vừa mới xuống tóc, chỉ còn một cái chóp thôi. Nhưng mà…
– Sao hả con gái?
– Mẹ thấy đầu con tròn hay méo?
– Ừ… tròn mà!
– Sao quý cô bảo đầu con giống trái đu đủ.
– Trời! Mẹ nghĩ đầu con giống trái “thanh trà” hơn…
– Thật không mẹ?
– Ừ! Không phải con thích trái “thanh trà” hả?
– Ừ nhỉ! Thuần Nhi vừa lẩm bẩm vừa bước ra khỏi phòng điện thoại.
Ánh nắng bắt đầu len lỏi qua các kẽ lá còn đẫm hơi sương tạo thành những viên ngọc sáng lấp lánh. Em bước từng bước thật nhẹ nhàng, chậm rãi. Con đường làng buổi sáng thật đẹp. Thuần Nhi thích lắng nghe những bản tình ca của những chú chim chìa vôi hót líu lo trên các tàng cây, những đóa hoa nở rộ khoe sắc vươn mình đón những tia nắng ban mai.
Em dừng lại đưa tay nâng những cánh hoa đồng nội mọc hai bên đường, chúng chao mình như đang chào đón. Em mỉm cười vuốt cái chỏm tóc xinh xinh vào vành tai của mình và tiếp tục đi. Lòng chợt rộn lên một niềm vui khó tả. Mỗi lần lắng nghe tiếng thì thầm của đất trời, em cảm nhận một sức sống mới đang trỗi dậy trong tâm hồn. Em yêu cuộc sống này biết bao. Năm nay, Thuần Nhi vừa tròn mười tuổi, với vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh khảnh, trông em khác xa với các bạn đồng lứa. Hôm qua, vừa mới được sư phụ xuống tóc, đưa tay sờ lên cái chóp, em thích lắm và thấy… ngồ ngộ.
Lúc này, ánh mặt trời đã lên rất cao, chảy lai láng, trải dài khắp nơi trông giống như một chiếc thảm khổng lồ rực rỡ. Thuần Nhi đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt và bước nhanh vào chùa. Thầy trụ trì đang lom khom cắt các lá sâu quanh những chậu cảnh. Thuần Nhi bước đến chắp tay:
– Bạch Sư! Con mới đi học về.
Thầy quay lại nhìn Thuần Nhi mỉm cười:
– Sao về sớm vậy con?
– Bạch Sư! Hôm nay lớp con được nghỉ học.
Sư gật đầu, mỉm môi nhìn Thuần Nhi với ánh mắt trìu mến. Thầy là vậy đó, mỗi lần thích và hài lòng một điều gì là Thầy hay mỉm môi và cười với mọi người. Không hiểu sao Thuần Nhi rất thích cử chỉ đó. Em nhớ ngày đầu tiên ba chở em đến chùa. Chao ôi! Đối với Thuần Nhi cái gì cũng lạ lẫm. Khi sư cô thị giả dẫn ba và em vào phòng gặp vị trụ trì, em sợ đến run cả người. Nhìn bộ dạng đó, sư cô thị giả ấn vào tay em thì thầm: “Không sao đâu, tất cả đều ổn thôi mà”.
Thuần Nhi chắp tay bước nhanh theo vị sư trẻ. Ngôi chùa thật rộng rãi và yên tĩnh. Em đi loanh quanh một hồi đến gian phòng, ở đây mọi thứ bày biện ngăn nắp, đơn sơ, sạch sẽ và phía trên chiếc bàn mây đặt một bình hoa nhỏ trông rất dễ thương. Em nhìn thấy vị sư lớn tuổi, khuôn mặt phúc hậu lộ vẻ thanh thoát bình an. Nhìn vị sư, một sự cảm mến lan toả trong lòng nhưng Thuần Nhi chẳng dám bước vào. Chợt vị sư lên tiếng:
– Vào đây với Sư…
Nghe giọng nói ấm áp ấy, Thuần Nhi chấp tay quỳ xuống. Sư lấy tay xoa đầu em và nói:
– Con giỏi quá, nhỏ như ri mà đòi đi tu rồi.
Ngưng một lát, thầy nói tiếp:
– Con đi tu để làm chi rứa?
Nghe thầy hỏi, cuống quá em trả lời:
– Con thưa sư, con muốn…
– Muốn sao, con cứ mạnh dạn mà nói…
– Dạ, con muốn học làm Phật, Phật nhỏ nhỏ cũng được…
Nghe thế, Thầy mỉm môi và cười thành tiếng, mọi người ai cũng che miệng cười. Thuần Nhi đỏ cả mặt, em chẳng hiểu mọi người cười mình điều gì nữa. Có ai nói cho em biết đi tu để làm chi mô. Tại ngày còn nhỏ, ba hay cõng Thuần Nhi đến chùa, ở đó có rất nhiều tượng bằng đồng. Em thích nhất ngôi tượng to ở giữa chánh điện, em hỏi và ba trả lời rằng đó là ông Phật. Từ đó, ngày nào em cũng bắt ba cõng đến chùa để được thấy ông Phật của em. Mỗi lần, ngắm nhìn nụ cười của Ngài, lòng Thuần Nhi chợt trào dâng một sự bình an đến lạ kỳ.
Nhà có bốn chị em, Thuần Nhi là con gái út nên cả nhà ai cũng cưng chiều. Tuổi thơ cứ thế mà trôi đi… em luôn tắm mình trong sự yêu thương che chở của mọi người. Ngày chị hai xuất gia, cảm giác chia ly đã nuôi lớn tâm Bồ đề trong em. Từ một đứa trẻ tinh nghịch em trở nên suy tư và trầm lặng hơn. Năm em mười hai tuổi, bà nội mất… nỗi đau mất đi một người thân làm cho em bừng tỉnh.
Nhìn mọi người đặt thân thể nội xuống nắm đất lạnh giá, em không thể chịu đựng được, em không tin đó là sự thật. Chiều chiều, khi cánh vạc rủ nhau bay về tổ ấm, Thuần Nhi cứ đứng lặng yên bên nấm mồ, em đã khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc… .
– Thuần Nhi !… Sư lên tiếng cắt đứt dòng tư tưởng của em:
– Con có tâm xuất gia rất lớn. Đó là mục đích mà sư, con và tất cả mọi người cần phải nỗ lực tu tập nhiều đời mới có thể đạt đến. Hiện tại, trước mắt con phải học hạnh của Phật bằng cách là con phải nghe lời sư dạy, quý huynh đệ chỉ bày, tinh tấn tu học mới mong đền đáp công ơn của chư Phật và sơ tâm ban đầu của con.
Những tình cảm đó của ân sư, Thuần Nhi nhớ mãi và cảm động vô bờ. Em chắp tay đảnh lễ sư. Người dạy tiếp:
– Bây giờ sư đặt cho con pháp danh là Từ Tâm. Từ nay con đã mang một tên mới, đây là lần sinh thứ hai của con, con đã là một người mới. Vậy con phải nỗ lực để gội sạch những thói thường tình ở đời mà cố gắng tu học… .
Thầy dạy rất nhiều… nhưng Thuần Nhi chỉ nhớ lúc ấy em đã bật khóc. Em cảm nhận niềm vui và hạnh phúc hiện tại của mình. Thế là, em đã được xuất gia, em đã thực hiện được giấc mơ của mình, dù biết rằng giấc mơ ấy chưa thực sự trọn vẹn… Xa xa tiếng chuông chùa vọng lại thả hồn vào lòng đất Huế, Thuần Nhi đứng nhìn ân sư đang nhẹ nhàng nâng từng chiếc lá đặt vào gốc cây, lòng chợt dâng lên một niềm thương kính vô hạn…
Tiểu Mi (ĐSHĐ-007)