Trong phẩm Di Giáo của Kinh Đại Bát Niết-bàn, đức Thế Tôn đã ân cần để lại lời dạy cuối cùng: “Sau khi Như Lai nhập Niết-bàn, tất cả chúng sanh hoặc thiên thượng hay nhân gian, được Xá Lợi của ta mà vui mừng thương cảm, cung kính, lễ bái, cúng dường, thời được vô lượng vô biên công đức…”
Xá Lợi không đơn thuần là những di thể vật chất sau khi hỏa thiêu nhục thân Phật. Đó là biểu tượng sống động của Phật Bảo, là nơi an trú của pháp thân, là hiện thân của hiền thánh, là con đường dẫn đến trí đế, là cánh cửa mở vào Niết-bàn. Từ cái thấy, cái hiểu và cái cảm của chúng sanh đối với Xá Lợi, ánh sáng của Tam bảo vẫn tiếp tục chiếu rọi giữa đời.
Khoảnh khắc Vesak
Hôm qua, giữa một buổi trưa trong mùa Vesak, chúng con đã có vài phút dừng chân trước chánh điện Học viện. Chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng như bao đời kiếp hội tụ, đủ để làm dậy lên một nguồn năng lượng mát lành, một xúc cảm thẳm sâu không lời. Trong dòng người trật tự và thành kính đón rước Xá Lợi, con thấy được sự hiện diện của Phật Bảo qua từng ánh mắt rưng rưng, từng bàn tay chắp lại.
Không cần một bài pháp dài, không cần một thời lễ trang trọng, chỉ một thoáng trực diện với chân thân Xá Lợi, đã đủ để tâm thức lặng yên, đã đủ để hạt giống tỉnh thức nảy mầm niềm Tin Bất Diệt vào Tam bảo.
“Cúng dường Xá Lợi tức là Phật Bảo… Do đây nên biết rằng Tam bảo thường trụ không biến đổi, có thể làm chỗ quy y cho thế gian.”
Trong thế giới đầy biến động hôm nay, khi mọi giá trị đều dễ tan rã trước dòng xoáy vật chất, thì sự hiện diện của Xá Lợi như một điểm tựa bất động, nhắc chúng con nhớ rằng Tam bảo không hề vắng mặt. Phật không ở đâu xa, Ngài đang hiển hiện nơi từng thớ tâm thành, trong từng hơi thở an trú, trong từng cái cúi đầu đầy khiêm hạ của người con Phật.
Kết tinh từ hạnh nguyện ngàn đời
Xá Lợi, không chỉ là những viên ngọc sáng lấp lánh còn sót lại sau lễ trà-tỳ nhục thân Phật, mà là kết tinh vi diệu từ vô lượng kiếp hành trì giới – định – tuệ. Mỗi Xá Lợi là một biểu hiện của tinh khí Giác Ngộ, là hiện thân cụ thể của một đời sống tỉnh thức hoàn toàn vượt thoát sinh tử luân hồi.
Chúng ta, những kẻ hậu học nhỏ nhoi trong biển khổ Ta-bà được diện kiến Xá Lợi là được chạm tới hơi ấm của pháp thân, là được tiếp xúc với một thể nghiệm trực tiếp về Tánh Không và Niết-bàn mà Đức Phật đã thân chứng. Những hạt Xá Lợi ấy không thể nào là ngẫu nhiên hay tình cờ còn lại. Chúng là bằng chứng sống động cho thấy con đường giác ngộ là có thật, có thể đi được, và có thể thành tựu viên mãn.
Chúng con cúi đầu trước Xá Lợi không chỉ để lễ lạy một di tích, mà là để quy kính một lý tưởng sống, một hướng đi cho đời mình. Bởi trong thế giới nhiều hoài nghi và hoang mang này, Xá Lợi là câu trả lời lặng lẽ mà sáng rỡ, rằng con đường của Phật, con đường của từ bi và trí tuệ vẫn hiện diện, vẫn vững chãi, và vẫn đầy năng lực chuyển hóa.
Xá Lợi là hiện thân của đại hạnh, bởi vì để có được nó, không chỉ là một đời tu hành mà là muôn kiếp đại nguyện: từ khi còn là một vị Bồ-tát phát tâm độ sanh, trải qua vô số kiếp làm vua, làm dân, làm thú, làm trời, làm đủ mọi hình hài để học cách thương yêu, buông bỏ và thấu hiểu.
Hôm nay, được đảnh lễ chân thân Xá Lợi của bậc Thiên Nhân Sư, lòng con trào dâng một niềm xúc động sâu xa. Dường như trong cái nhìn lặng yên ấy, con đã thấy dấu chân của Ngài trên mặt đất bụi trần những dấu chân đã âm thầm mà kiên cường đi xuyên qua tham sân, mê muội, khổ đau để cuối cùng lưu lại một ánh sáng bất diệt cho muôn loài nương theo.
Nguyện đem tất cả xúc cảm hôm nay, từ những rung động ban đầu đến niềm tin kiên cố trong tâm kết thành đóa sen thanh tịnh dâng lên cúng dường Tam bảo. Nguyện giữ mãi trong lòng hình ảnh ấy hình ảnh về một nguồn năng lượng tỉnh thức, bất sinh bất diệt, vẫn đang âm thầm soi sáng từng bước chân con trên con đường học đạo, hành đạo và phụng sự cuộc đời.
Thiện Minh(ĐSHĐ-141)