Sân chùa Hòa An rực rỡ sắc vàng, từng đoàn Ni trẻ trong màu huỳnh y trang nghiêm từ khắp nơi vân tập về tham dự lớp “Bồi dưỡng Luật học dành cho chư Ni”. Ai cũng mang trong lòng niềm hân hoan xen lẫn hồi hộp. Bởi đây là lần đầu tiên nhiều người được tiếp cận một cách hệ thống và sâu xa về giới luật – mạch sống của Tăng đoàn.
Trong giờ thảo luận buổi chiều, không khí bỗng chùng xuống khi Cô Diệu Thanh khẳng định:
– Theo con thấy thì chúng ta phải giữ giới thật nghiêm, không thể du di, đó mới là tinh thần của luật.
Nghe thấy vậy Cô Như Minh liền lắc đầu:
– Chị ơi, nhưng em nghĩ rằng trong hoàn cảnh thực tế, nếu cứng nhắc quá thì khó dung hòa, dễ làm mất sự hoan hỷ trong đại chúng chị ạ.
Trong đại chúng bắt đầu xôn xao, một vài gương mặt thoáng căng thẳng. Thấy vậy, Ni trưởng Ngọc Thành – một vị giảng sư khả kính lặng lẽ tiến đến, giọng dịu dàng, nhẹ nhàng cất tiếng:
– Các con ạ, giới luật không phải để chia rẽ, cũng chẳng phải để ai đúng ai sai. Giới luật chính là nền tảng để lục hòa thành tựu. Giữ giới là giữ thân tâm thanh tịnh, nhưng cao hơn nữa là nuôi lớn tình huynh đệ. Trong chúng ta, ai cũng vì lợi lạc chung thì mọi bất đồng sẽ tan biến các con ạ.
Nghe Ni trưởng nói, đại chúng như được khai sáng, cả lớp lặng im. Cô Diệu Thanh cúi đầu:
– Dạ mô Phật thưa Thầy, dạ con chỉ sợ mình buông lung Thầy ạ…
Cô Như Minh nghe vậy thì rưng rưng:
– Dạ thưa Thầy, con lại sợ khắt khe quá, nhưng đúng là con chưa nghĩ đến sự hòa hợp Thầy ạ.
Ni trưởng mỉm cười:
– Không sao các con ạ, nhiệm vụ của một tu sĩ là học Phật đó con, có học có nghiên cứu thì mới biết được, các con đã bắt đầu thấy được ý nghĩa sâu xa hơn của giới luật rồi đó. Giới luật chính là ánh sáng soi đường, để từng bước chúng ta trở về bên nhau các con nhớ nhé.
Nghe đến đây, khuôn mặt ai cũng hoan hỷ, hạnh phúc, đó là sự hạnh phúc của sự “kiến hòa đồng giải” trong đạo pháp.
Buổi tối hôm ấy, trong lúc cả lớp đang thực tập yết ma, bất ngờ cúp điện. Giảng đường chìm trong bóng tối, vài tiếng thở gấp vang lên, có người loay hoay làm rơi cả tập sách. Không khí bất ngờ chùng xuống.
Với lòng từ bi, Ni trưởng Trưởng Ban Tổ chức bình thản, quay sang bảo Cô thị giả lấy nến nhỏ dùng cho thắp hoa đăng mang đến. Ni trưởng cất giọng rõ ràng mà ấm áp:
– Các con, đừng sợ. Trên tay Thầy là ngọn nến, Cô thị giả đã phát cho các con mỗi người một ngọn nến rồi, giờ Thầy sẽ truyền ngọn nến đang cháy trên tay Thầy đến các con, các con hãy thắp sáng ngọn nến trước mặt mình để ánh sáng được truyền từ tay này sang tay khác các con nhé. Bây giờ Thầy và các con cùng nhau niệm Phật nhé.
Từ hàng ghế đầu, ngọn nến đầu tiên được châm sáng. Ánh lửa nhỏ bé run rẩy, nhưng khi được đặt vào tay người bên cạnh, nó trở nên kiêu hãnh lạ thường. Rồi đến ngọn nến thứ hai, thứ ba… Ánh sáng nối dài giống như một dòng sông lung linh, đi qua từng bàn tay run run mà ấm áp.
Có những bàn tay vốn còn vụng về, run rẩy khi đón lấy lửa; có những ánh mắt long lanh vì giọt lệ trực trào. Khi ngọn nến cuối cùng sáng lên, cả giảng đường bừng rực như một biển sao. Trong tiếng niệm Phật trầm hùng, vài giọt nước mắt khẽ rơi, không phải vì bóng tối, mà vì niềm hạnh phúc khi nhận ra: chỉ cần nương nhau, thắp sáng cho nhau, thì bóng tối nào rồi cũng sẽ tan.
Một Ni trẻ nghẹn ngào thì thầm:
– “Con chưa bao giờ thấy mình thật sự thuộc về một Tăng đoàn như giây phút này.”
Ni trưởng mỉm cười, đôi mắt hiền từ ánh lên trong ngọn nến lung linh:
– Các con thấy không, giới luật cũng như ngọn nến này. Một mình thì lẻ loi, nhưng khi truyền cho nhau, nó trở thành ánh sáng của Tăng đoàn, của tình huynh đệ, của lục hòa các con ạ.
Cả giảng đường lặng im. Trong ánh sáng nến, từng gương mặt chan hòa, từng trái tim cùng chung một nhịp đập. Và ngày khai giảng đó không chỉ là bài học vô giá mà còn là sợi dây gắn kết tình pháp lữ đẹp tuyệt vời của cuộc đời tu học mà các Ni sinh có mặt ngày hôm ấy khó thể quên được.
Ngọn nến nhỏ, lửa truyền tay
Bóng đêm lùi bước, tình này sáng trong
Giới như nguyệt sáng giữa dòng
Lục hòa thắp ánh đại đồng muôn nơi.
Viễn Phong{D9SHD9-145}


















































