Xưa và nay, con người đều dệt nhiều mơ ước, những vụn vặt chuyện đời thường, con người và cuộc sống,…
Tiến xa hơn, đời sống tâm linh là tối thắng, tìm lại chính mình qua từng lăng kính đa dạng sắc màu của cây tiến hóa nhân sinh.
Việt Nam đất mẹ oai hùng đã và đang truy nguồn:
“Quốc Tổ hồn thiêng ngàn năm lịch sử nhớ ơn người dựng nước
Giang san cẩm tú muôn đời con Hồng cháu Lạc giữ non sông.”
Thế nên, tội lỗi cũng nhiều và đắng cay cũng lắm đảo điên cho con dân nước Việt. Nhiều đổi thay theo thời đại, máu xương oằn nặng đôi vai, nam thanh nữ tú nợ tang bồng bãi bể nương dâu, đá mòn sông cạn, vẫn chưa đạt đỉnh vinh quang.
Rồi sao nữa, phận nhi nữ chân yếu tay mềm đâu nỡ hững hờ khoanh tay bó gối, thương nước, đảm việc nhà đã thấm mặn bước chân xa. Ngày anh đi, mưa thấm ướt vai gầy, đời viễn xứ kẻ mất người còn dù gian nan chí cả không sờn, mãi mong quê mình nắng ấm khải hoàn ca.
Việt Nam ơi, đất mẹ mãi xanh màu, những đứa con xa, khúc ruột ngàn dặm, từng phút giây ươm mầm cho cây lúa đơm bông.
Ngày em về, rợp hoa đồng cỏ nội, gió reo ca, tàng cây xanh lá trỗi nhạc mừng, dòng sông xưa, con đò cũ khua vang sóng nước, đón em về chép nốt những khúc tình lam.
Mái chùa xưa trầm mặc dáng đợi chờ, làng quê đó, bao trẻ nhỏ nô đùa, bậc bô lão lặng thầm trong sung sướng.
Thế mới biết, ngày xưa đó, quê mình nghèo vẫn ôm ấp đàn con, từng bữa cơm, tô canh rau, con cá nhỏ ngóng con về, trường tan học, đường làng con đò nhỏ mẹ chờ cơm, cha rước trẻ sang sông.
Tình người là thế, xin ai đừng đổi trắng thay đen, đừng vì chút bả lợi danh mà quấn theo những mây mù. Dù anh quyền quý sang giàu, dân đen cơ cực vẫn chung nguồn cha mẹ Rồng Tiên:
“Đỉnh non cao đứng vững vút trời xanh
người dân Việt an nhiên cơn bão táp.”
Từng ngày thân đất khách, bao người con nước Việt luôn dõi mắt ngóng tin, buồn hay vui theo nhịp sống quê làng, chắt chiu lắm mới sẻ chia hồ bao về đất mẹ, nửa vòng trái đất cách trở sơn xuyên, từng phút giây luôn thương nhớ dân mình, đời cơ cực, cái nghèo còn mãi đeo mang.
Mong ngày mai nắng ấm, vạn sự trên đời không đứng yên một chỗ, sẽ có nhiều cơ duyên đất nước nở ngàn hoa, dân tộc bước đi bằng lòng tin chớ không bằng ánh mắt.
Chúng ta không nên mặc áo tang để than khóc mà phải tự vươn lên đỉnh cao của công nghiệp hóa, hiện đại hóa, sánh vai cùng năm châu bốn biển.
Từng giọt mưa ngâu xua đi nỗi buồn xa cách, người đi xa nghe từng bước chân dồn. Về ngắm lại dòng sông thơ ấu, nhìn quê hương đổi mới, nghe lòng tràn ngập ngày vui mở lối. Kinh tế nâng tầm, dân quê mình hưởng phúc lộc giàu sang.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-137)