Những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ nhà bếp. Ánh lên hình ảnh người phụ nữ giỏi giang đang nấu ăn trong bếp, tay vừa đảo thức ăn vừa quay đầu gọi vào trong phòng.
– Thúy ơi! Ăn sáng và đi học thôi, đừng học nữa trễ giờ rồi.
– Dạ con nghe ạ!
Nhìn bóng dáng Thúy đi khuất, cô quay vào nhà dọn dẹp để đi làm. Đây là Trang là một người mẹ đơn thân, cô làm công nhân nhà máy may. Đôi tay này cô đã nuôi con lớn khôn. Năm nay con gái cô là Thúy đang bước vào kỳ thi tốt nghiệp. Cô phải gắng làm để lo cho con học đại học. Biết được hoàn cảnh của cô, cô bạn làm việc chung đã khuyên cô đừng áp lực quá. Cô được bạn tặng những quyển kinh, sách Phật để cô tìm hiểu. Từ đó cô tập ăn chay và tụng kinh. Cô mong muốn đến chùa đảnh lễ Thế Tôn và được quy y Tam bảo. Nhưng rồi cô lại bận vì còn lo cho con nên cô nói:
– Chị Nghĩa ơi! Khi nào con em có công ăn việc làm ổn định tự lo cho mình được em sẽ có thời gian đi chùa hơn ạ.
– Ừ! Nếu vậy thì thôi nhưng em đừng tăng ca nữa chị thấy em xanh xao lắm, em phải giữ gìn sức khỏe còn phải lo cho con lâu dài mà.
– Dạ.
Tối đến cô đem ly sữa vào cho con uống và nói: “Mẹ đi làm đây, con nhớ uống sữa nhé!, mà nhớ đừng thức khuya học quá nhe. Đừng áp lực quá miễn con vui vẻ là mẹ đã vui rồi.”
Con cô vừa làm bài vừa nói: “Con biết rồi ạ! Con chỉ mong đậu trường tốt ra kiếm việc làm để lo cho mẹ thôi. Đó là mục tiêu, là niềm vui của con ạ. Mẹ đi đi, con học tới 10 giờ sẽ đi ngủ.”
Khi Thúy nhận được giấy trúng tuyển trên Sài Gòn mẹ cô xếp đồ vào vali vừa xếp vừa dặn dò:
– Con nhớ ngăn này mẹ để đồ mới mua cho con còn bên đây mẹ để sữa tắm, kem đánh răng vật dụng hàng ngày. Con thích ăn khô và mắm mẹ mua để ở đây, keo tương hột mẹ đã chế biến rồi đem ra mà ăn thôi. Lên tới nơi con điện thoại cho mẹ biết nhé, khi nào hết đồ ăn, điện thoại mẹ gửi lên nghe hông. Mà đi đường nhớ cẩn thận người ta móc túi và lừa gạt lắm đó.
Nghe mẹ nói đến đó, Thúy bật khóc vì cô biết cô là cuộc đời của mẹ, mẹ yêu cô rất nhiều, đôi mắt đỏ hoe ôm mẹ thật chặt cô nói:
– Con cảm ơn mẹ!, mẹ đừng lo quá, lên đó con sẽ cho mẹ hay ạ. Con sẽ cố gắng học tập thật giỏi để mẹ hưởng phước ạ.
Trong thời gian Thúy học đại học, mẹ của cô có nhiều thời gian nên cùng bạn đến chùa. Đã quy y Tam bảo, pháp danh Đức Niệm. Cô là Phật tử thuần thành đến chùa lạy sám hối và làm công quả. Ngoài việc điện thoại thăm con ra, cô cũng không còn tăng ca làm như trước nữa. Do con cô học giỏi có được học bổng nên đỡ đần tiền học phí và tiền ăn ở. Chớp mắt Thúy đã ra trường và có công việc làm ổn định. Thúy muốn ở trên đó làm việc tranh thủ thời gian kiếm thêm thu nhập khá rồi về quê ở với mẹ. Tuy buồn nhưng cô tôn trọng ý kiến con. Nhưng từ ngày đi làm Thúy trở nên bận rộn hơn nhiều nên thường không nghe điện thoại. Còn ở đây cô Đức Niệm rất lo lắng khi không thấy con nghe máy. Nguyên đêm cô không ngủ được, sáng hôm sau bỗng điện thoại reo lên cô liền bắt máy và nói với giọng gấp gáp:
– Sao tối hôm qua con không nghe máy vậy, có gì không con.
– Mẹ điện thoại con có gì không? Dạo này tăng ca và làm hai việc trong ngày con bận lắm có gì không mẹ. Con mới gửi tiền về cho mẹ đó. Thôi, con cúp máy đây.
Nghe đến đó cô Đức Niệm rơi nước mắt cố điều chỉnh giọng nói bình thường rồi nói:
– À! Mẹ nhớ con nên điện thoại hỏi thăm, thôi vậy con đi làm đi, mà con đừng làm quá, phải giữ sức khỏe. Ở đây mẹ cũng không mua gì, mẹ cũng có tiền con đừng gửi về cho mẹ nữa. Con lo mua đồ ăn bồi bổ bản thân, đừng tăng ca nữa phải giữ gìn sức khỏe nghe không?
– Con biết rồi! Thôi, con cúp máy đi làm đây. Sau này có việc gì gấp mẹ cho con hay nhé!
Cô vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm “Mẹ đâu cần tiền đâu, mẹ có thể lo cho mình được mà, chỉ lo cho sức khỏe con thôi. Mẹ chỉ muốn thấy con gái mẹ khỏe mạnh thôi… con mình đã lớn rồi mà”. Thời gian này cô dành cho việc đi chùa. Thúy về thăm mẹ đúng ngày lễ Vu Lan mẹ kêu Thúy đi chùa dự lễ Vu Lan. Dù không muốn đi nhưng vì công việc cô đã không ở bên mẹ nhiều nên để làm cho mẹ vui, cô theo mẹ đến chùa. Buổi lễ diễn ra, khi mẹ cô lấy bông hồng đỏ cài lên áo Thúy. Thấy vậy Thúy liền hỏi:
– Sao con cài bông màu đỏ mà mẹ cài bông trắng thế ạ!
– Bông trắng là không còn cha mẹ nữa, bông hồng màu đỏ còn cha mẹ đó con. Cài lên chính là để tưởng nhớ những người mẹ đã tạ thế và đồng thời tôn vinh những người mẹ còn lại trên thế gian này.
– Dạ mẹ.
Thúy đã lập gia đình, chồng cô tên là Tuấn và có một Cu tí 6 tuổi cứ hàng năm tới mùa Vu Lan cô đều cùng chồng đến chùa Dâng lễ cúng y. Cô nhìn chồng và con đều cài lên áo bông hồng màu đỏ còn cô cài bông màu trắng. Cô nhớ lại hình ảnh bông hồng màu đỏ năm nào mẹ cài cho cô, cô nhớ 4 năm trước mẹ cô nhập viện do ung thư giai đoạn cuối. Những ngày mẹ hóa trị cô luôn túc trực bên cạnh, vì sợ mẹ sẽ bỏ cô mà đi. Bỗng, mẹ nắm tay cô khẽ nói:
– Đã là con người đều phải sanh già lão tử là định luật tự nhiên, mẹ cũng không nằm ngoài quy luật đó. Con à mẹ đi rồi con phải bớt làm lại điều hòa công việc lo cho gia đình nhé con. Với lại tính con nóng lắm, Tuấn nó thương con con nghe lời mẹ sửa đi. Đừng nói lời tổn thương chồng nghe không. Mẹ dặn rồi khi nóng giận thì nhớ niệm Quan Thế Âm Bồ tát và im lặng nghe không?
– Mẹ ơi! Mẹ phải ở lại với con, đợi mẹ khỏe rồi bồng cháu ngoại đi chơi ạ.
– Đây là số tiền từ lúc con đi làm đến nay cứ mỗi tháng gửi cho mẹ, mẹ đã gửi vào tiết kiệm cho con sau này có cái cần dùng.
– Mẹ ơi! Con cho mẹ, mẹ để dành làm gì thế? Mẹ không có gì đâu bác sĩ nói hóa trị đợt này thuận lợi lắm ạ.
– Mẹ đâu có gì cần xài đâu, mẹ thấy con hạnh phúc, vui vẻ là mẹ đã thấy vui rồi. Duyên mẹ con chúng ta tới đây đã dứt, đời là cõi tạm. Con thương mẹ thì phải nghe lời mẹ, vì biết Phật pháp nên đối với cái chết mẹ thấy nhẹ nhàng con à!
Nói tới đó cô Đức Niệm nhắm mắt lại và kêu Thúy ra ngoài cô muốn ngủ. Khi Thúy ra ngoài cô chắp tay lại và miệng khẽ đọc: “Nam mô A Di Đà Phật”. Cô ra đi trong sự nhẹ nhàng và an lạc. Đám tang của cô được quý Sư cùng Phật tử đến viếng, tụng một thời kinh. Sau đám tang Thúy làm lễ Trai tăng cho mẹ tại ngôi chùa mà mấy năm nay mẹ đã gắn bó. Đến chùa thắp hương nhìn đức Quán Âm cô khóc thật nhiều, vì giờ đây cô không còn mẹ nữa. Cô tự nhủ lòng mình phải nhớ lời mẹ mà thực hành. Cô cân bằng công việc và gia đình, kiềm chế cảm xúc nóng giận của mình bằng cách niệm Quán Thế Âm Bồ tát.
Bỗng Thúy nghe bên tai tiếng Cu tí giọng nói non nớt đọc: “Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật” đang chắp tay, mắt nhìn về quý Thầy đang hồi hướng. Nhìn con mình và chồng kề bên Thúy mỉm cười hạnh phúc “Mẹ ơi con đang rất hạnh phúc, vì giờ đây gia đình con đã trở thành đệ tử Phật. Biết yêu thương, lắng nghe nhau, giữ gìn đúng giới luật”. Ở nơi xa con cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra đời và biết ơn mẹ khi mẹ đã tái sinh lần hai cho cuộc đời con, được sống hạnh phúc và an lạc trong Chánh pháp.
TKN. Huệ Tịnh (ĐSHĐ-131)