Ngày xưa khi còn trẻ, tôi công tác ở ngành Công an nhưng lại có máu làm thầy thuốc. Do tính chất công việc nên thường gần gũi tiếp xúc, thân thiện người dân nhiều hơn nên tôi đã học được những phương thuốc trong dân gian, những phương thuốc không có trong sách vở, những phương thuốc từ đời xưa đến đời nay, miệng truyền miệng nhưng giá trị và hiệu quả cao. Phần đông những gia đình có truyền thống làm thuốc hay mang tư tưởng “gia truyền” hoặc “bí truyền” nghĩa là làm của riêng.
Nhưng tôi thì khác, quan niệm cuộc đời con người thời gian sống có là bao, khi nhắm mắt xuôi tay không mang theo được gì, để lại cho con cháu chưa chắc nó đã làm được, mà nếu nó có làm cũng chẳng bao lâu. Thôi thì “Cứ cho tất cả, thì sẽ có lại tất cả”. Nhưng có lại thì sẽ có lại cái gì? Xin thưa, đó là có lại Phước đức! Thuốc trường sinh ở trong tay người ích kỷ, sẽ biến thành độc dược! Vì nếu tôi ích kỷ làm của riêng thì bệnh nhân đến với tôi nhiều, tôi không tu hạnh bố thí thì tôi sẽ có nhiều tiền, nhiều tiền thì con cháu tôi sẽ ỷ lại, có tiền nó sẽ sinh nhiều tệ nạn. Tệ nạn đến với con cháu tôi đó là độc dược. Vào thập niên 70, 80, hai tỉnh Quảng Ngãi – Bình Định gọi chung là tỉnh Nghĩa Bình. Tôi công tác các huyện trong tỉnh. Khi đến huyện Phù Mỹ, tôi thân thiện với bà con nhân dân ở xã miền núi Mỹ Trinh. Tôi đã được người dân truyền lại phương thuốc chữa hóc xương qua câu chuyện như sau :
Một nhà nông dân có cặp bò cày to khỏe lực lưỡng. Mỗi mùa cày ruộng ông nhờ cặp bò đó mà thu hoạch được nhiều lúa thóc và tiền bạc, bởi nó cày tốt nên ai cũng đến thuê. Bỗng một hôm, nó ăn cỏ sao đó lại mắc cổ cây gai, đang bước vào đầu mùa cày cấy mà con bò bị “hóc xương cổ” nên không ăn uống gì được, nó gầy nhom ốm nhách, bao nhiêu ngày qua nó cứ khạc mãi. Người chủ lòng nóng như lửa đốt, ngày nào cũng có chủ ruộng họ đến gọi đi cày mà con bò thì đang trong trình trạng thập tử nhứt sinh, nghĩa là 10 phần chết còn chỉ 1 phần sống, vậy chắc là phải chết thôi. May thay, trong thôn có người biết và chỉ cho ông đi từ Phù Mỹ, qua bên kia ngọn đèo đến huyện Hoài Ân để gặp một thầy lang vườn chuyên chữa hóc xương cổ.
Sau khi người nông dân trình bày, con bò cày quý giá của ông mắc nạn hóc xương, ông lang mới hỏi: “ Trị giá con bò của ông là bao nhiêu?” Người chủ bò đáp rằng: “Con bò cày của tôi giá trị lắm”. Ông lang nói: “Nếu tôi đến cho nó uống thuốc mà lấy được gai ra khỏi cổ con bò, ông trả tôi tiền bằng giá trị một nửa con bò, ông đồng ý không?”. Nghe qua, ông chủ con bò toát cả mồ hôi hột, vì ông thầy lang đòi giá quá cao, nhưng nghĩ đến những đường cày giỏi giang của con bò, những giạ lúa, những đồng tiền đang chờ ông trong mùa này và những mùa sau, nên ông bấm bụng chấp nhận. Vì nếu không chấp nhận thì con bò cũng sẽ chết.
Khi ông thầy lang đến, vừa cho con bò uống chai thuốc vô khỏi cổ là lúc con bò khạc ra một khúc cây gai mắt mèo. Khi thấy thuốc hay và sự tài tình của ông lang già và con bò thoát nạn ai nấy đều rất vui. Sau khi trả tiền cho thầy lang với món tiền lớn đó xong, lão nông dân bồi dưỡng cho con bò mấy ngày sau người ta đã thấy nó tiếp tục kéo cày trên những thửa ruộng đang mùa gieo cấy. Bẵng đi thời gian dài, trong vùng quê ấy lại đến mùa cày cấy, cha mẹ nào cũng lo làm ruộng. Lũ trẻ mặc sức rong chơi chẳng ai trông ngó. Có một bé gái con của một gia đình nông dân mới 2 – 3 tuổi, bò chơi dưới đất cát moi móc cái gì cũng cho vào miệng, rủi thay không biết cái gì mà nó bị mắc cổ, trợn trắng con mắt thoi thóp mấy ngày không ăn không uống cứ khạc hoài không ra.
Trong cơn quẫn, gia đình chẳng biết phải làm sao. Hàng xóm đến thăm nhắc lại chuyện con bò năm xưa nhờ ông thầy lang huyện kế bên mà cứu sống. Thế là cha đứa bé tức tốc qua đèo tìm đến thầy lang trình bày việc trên. Sau khi mang chai thuốc về cho con bé uống, thuốc vừa vào đến cổ thì bé khạc ra một cục đờm. Ối trời đất ơi, xem kỹ nó là cục xương cá có gai nhọn bằng lóng tay út. Sau khi con gái thoát chết, người cha hoàn hồn ngồi suy nghĩ mãi đến phương thuốc ấy là những gì mà hay đến thế? Quyết tâm tìm hiểu, hôm sau một lần nữa ông băng rừng lội suối đến nhà thầy lang tạ ơn xong ông lại nói :
– Thầy ơi! Thuốc hôm qua cho cháu uống khạc ra được một cục xương, nhưng còn một cục nữa vẫn mắc ở cần cổ. Thầy cho một liều nữa để cứu cháu nó!
Thầy lang bảo :
– Thế à! Vậy ông ngồi đợi tôi một lát.
Ông cố tình rình xem thì thấy thầy lang ra sau vườn, đang lúi húi hái lá sống đời (loại lá tròn), vào nhà bếp cạo lọ nghẹ dưới đít nồi đồng (hoặc cái chảo đồng thau nấu bằng rơm, bằng củi). Hai thứ giã nhỏ thành một loại thuốc sền sệt cho vào chai nhỏ bảo về cho cháu uống. Học được bài thuốc chỉ có hai thành phần là “lá sống đời” và “lọ nghẹ chảo đồng” giã nhỏ trộn đều khiến ông vui mừng khôn xiết. Về sau hễ trong làng xã có ai hóc xương cổ (hoặc bất cứ vật gì) ông chỉ cho họ dùng hai thứ trên đều có kết quả rất nhanh mà không tốn đồng xu cắc bạc nào.
Thời gian qua tôi đã phổ biến “Trái Sung chữa tan sỏi mật” trong ấn phẩm Hoa Đàm này, đã nhận được rất nhiều những thông tin phản hồi có nhiều kết quả tốt. Tôi sẽ lần lượt cống hiến quý vị những bí phương khác, mà tôi đã học được và áp dụng hiệu quả như cách chữa hóc xương trên, để khi quý vị gặp phải mà cứu giúp cho tất cả mọi người.
Lương y Phan Văn Sang (ĐSHĐ- 007)
Diễn đọc: Sc Nhuận Anh