Cô Gái (tên đầy đủ: Kiều Thị Gái) bất bình thường từ nhỏ, cháu kêu Hòa thượng Thích Quảng Phát là cậu, lớn lên cô Gái vô chùa ở lo cơm nước cho Hòa thượng, của nổi của cô là 2 con bò và cái roi, còn của chìm thì không biết… ngó vậy chớ khôn nẻ giỏ…
Năm đó, tôi đi chúc Tết Hòa thượng, có bao nhiêu đồ ăn Tết cô Gái đãi hết, nào là mứt, rim, cốm, bánh tét, bánh xèo, v.v… Cô Gái mua cây nhỏ bán cây lớn dữ lắm… Lễ Tổ, Lễ Phật, Ngọ thời với Hòa thượng xong xuôi, cúng dường, tôi giả bộ đứng dậy đi về… Cô Gái chạy theo nói nhỏ: Tết mà Thầy không cho con xu nào na… thì Hòa thượng cho rồi, chớ không lẽ Hòa thượng không cho chị… Ông Hòa thượng khô máu lấy đâu mà cho… Tôi quay lại nhìn Hòa thượng Thích Quảng Phát… đúng là khô máu… sau một mùa đông, gió lạnh vẫn thổi, chùa nằm hướng Bắc lạnh thấu xương, Hòa thượng tuổi hạ khá cao, độn đồ ấm nhiều, cổ quấn khăn, đầu đội mũ len… nhìn thôi đó, điện nước đi đâu mất… khô máu là đúng rồi.
Chết nha! Chị nói xấu Hòa thượng, Thầy méc cho mà coi… quả! Con đâu có nói xấu, con nói thiệt mà… lạnh quá Hòa thượng đâu có ăn cơm nổi… thầy không thấy na… giờ giơ xương giơ cốt ra rồi đó… chị ăn ké chùa mắc mớ gì xin tiền… con với Hòa thượng ăn riêng, nồi ai nấy nấu… chớ có ăn chung ha, Thầy cho con tiền mua đồ ăn đi… ăn riêng lâu rồi…
Nè! Lì xì nè… biết mà, làm sao mà Thầy không cho được… nãy giờ cho đi, không cho, nói mệt muốn chết… nhiêu dãy Ông… quả nẫu có bao nhiêu cho bao nhiêu, chớ hỏi chi… khôn lừng trời luôn dãy hà, thoát không nổi qua con truông…, có nhiều người bị đứt dây nhưng có những dây không bị đứt…
Oklahoma Febuary 15/2022
Dũng Trí (ĐSHĐ*102)
Diễn đọc: Sc Huệ Pháp