Kính tặng Giác linh Sư bà Thích Nữ Thể Quán
Hoàng Mai nhất phiến nguyệt
Lộ thảo lệ sương thâm
Bạch vân du viễn tận
Lưu hài thiên địa tâm
***
Đạo lớn trăm năm còn “để lại”
Mấy dòng lưu thảo nguyệt long lanh
Tự nhiên như mây trôi
Tự nhiên như vụng dại
Và tấm lòng không bợn chút hư danh
***
Tôi đọc trang kinh
Lời kinh không nhớ được
Tôi nói vài lời
Ngôn ngữ lệ châu sa
Thương một người đi, thương một người ở lại
CHỊ EM TÌNH ĐẠO, ĐÔI MỘ TRẮNG SƯƠNG PHA
***
Tôi đến đồi xưa
“Đất già lam trắng mịn”
Khóm trúc còn trong gió thổi vi vu
Di tượng khói hương sầu lan chín dặm
Hạc qua trời bóng đọng bóng thiên thu
***
Bụi trần ơi! Xưa hành trang tôn giả
Áo gậy giữa vời, ai biết, dễ ai hay?
Sông núi ngàn năm đâu cần từ tạ
Nghiên son mài, vầng nguyệt nét mây bay
***
Bụi trần ơi! Áo quàng vai tráng sĩ
Tuệ kiếm ngời xuyên chiếu thâm lâm
Chùa tháp vàng son, rêu dày mấy độ
Muốn nói gì? CHƯ TƯỚNG BỔN LAI KHÔNG
***
Nuốt núi Suneru
Suneru thành hạt mật
Địa ngục băng hàn, chân liễu nhẹ phất hoa
Đồng trần hòa quang
Đồng trần tam muội
Lửa bao đời không bén chéo Ca sa
***
Đạo lớn trăm năm còn “để lại”
Trang nghiêm tình: ân mẫu nặng nghiêng vai
Là trí? Là bi?
Ai người hiểu được
Trải tấm lòng rỡ rỡ ánh sao mai
***
Tôi đứng thật lâu, thời gian vô tận
Tôi nghe núi đồi hơi thở cỏ may
Mấy triệu kiếp đi qua, trong một làn chớp niệm
Tự bao giờ trăng ngự đỉnh non Tây
***
Bài thơ hôm nay
Lời rong không tựa đất
Trường giang về lưu bộc cuốn vô tăm
Mai kia ba ngàn rong chơi trong hạt cát
Xin đê đầu vô lượng PHẬT OAI ÂM.
Triều Tâm Ảnh (ĐSHĐ-116)