Con người và đời sống là chuỗi ngày khổ đau, ngự trị suốt đời, không một ai dù bằng cách nào ít nhiều cũng vương mang hệ lụy, thuận và nghịch trong kiếp sống trăm năm tuổi.
Từ tiếng khóc đầu tiên đã trực nhận vô vàn sự việc trong bối cảnh từng thời đại của xã hội, những thích nghi thay vì bao vây bởi không đáp ứng những nhu cầu sự sống hàng ngày, hoặc không tìm thấy lạc thú và hạnh phúc đời thường, đan xen những nghịch lòng trái ý từ bạn bè hay thân thuộc:
“Ta đang vui nẻo vô thường
Bỗng đâu nghe vẳng hồi chuông phiêu trầm
Như Lai về ngự trong lòng
Mơ màng thầm bảo: Ồ! Bông sen vàng
Vầng mây khi hợp khi tan
Một con chim nhỏ đang ca trong trần
Bồ đề nhè nhẹ tay lần
Ngồi trong cảnh tục ngắm vầng trăng thanh.”
Vâng! Chúng ta không nên mặc áo tang để than khóc, đời sống về con người dù có trở thành tro tàn vẫn thoảng chút dư hương: “Hùm chết để da”, con người cần tiếng thơm lưu lại, hậu nhân soi lỗi hay phẩm bình nhân cách sống.
Từ xa xưa, ông bà ta vốn dĩ hiền hòa, cuộc sống giản đơn nhưng nghĩa tình làng nước cao với chín tầng mây, cháu con, bè bạn, anh em, xóm giềng…, đồng chung lối bước, nghèo giàu phẩm cách vẫn tôn vinh, đẹp lòng bà con lối xóm như ruột rà máu mủ, sẵn sàng giúp đỡ nhau, xem việc của người như việc của chính nhà mình vậy.
Còn ngày nay, sao mà ngao ngán quá, cái cảnh nhà giàu cao sang quyền quý, dân tình sơ bạc, ứng xử tình người như mèo đuôi cụt, chỉ nghe bao xót xa.
Suy ngẫm cho cùng, chúng ta bước đi bằng niềm tin chứ không phải bằng mắt, nên rèn tâm, luyện trí đừng để thương ghét, hận thù cuộc sống như áng mây bay luôn ám ảnh.
“Lòng người chẳng hạ thì đông
Lòng ta hạt nhớ đem trồng hạt quên
Cây đời ta mọc mình ên
Ngả nghiêng rồi cũng làm nên bóng tròn
Sự đời nắng tắt mưa tuôn
Ta không có bóng, vẫn còn có cây
Không cần trái, chẳng cần hoa
Xinh xinh vài chiếc lá là có cây
Lộc non chăm chút tháng ngày
Vậy rồi ta thả lá bay theo nguồn.”
Dẫu tuổi thọ miên trường như ông Bành tố xưa kia (800 tuổi), rồi cũng trút tàn hơi trở về cát bụi!
Ngày nối ngày, chúng ta vun vén cho thân an, tâm mạnh, uống ăn đầy đủ, trang sức muôn màu, thuốc thang, linh đơn, diệu dược chữa bệnh hao gầy cũng không chắp cánh hóa tiên.
“Văn hay không thoát mồ xanh cỏ
Võ giỏi không ngăn tóc bạc đầu.”
Là lẽ vô thường ngàn xưa ông bà mình cùng chung lối. Hạn định đời người trăm năm lẻ thật là ngắn ngủi, gian khổ tạo dựng bao ước mơ chưa đáp án, nhiều phấn đấu chưa đạt đỉnh. Thế rồi! Một sự chấm dứt chưa hoàn hảo cho bất cứ ai trong hệ lụy trong kiếp người “bãi bể nương dâu!”
“Gieo hạt tình thương
Nảy mầm trong sương
Vàng vọt đêm trường
Một kiếp thê lương.”
“Người ơi! Cuộc sống nhiêu khê
Đừng buồn ai nhé càng vương vấn sầu
Nắng mưa sớm gội mái đầu
Tả tơi, theo gió cồn dâu lạc hồn.”
Nhưng như thế, đâu có nghĩa là tắt nắng bước chân đi, vẫn hiện ngang mắt nhìn về phía trước, dù gian khổ vẫn kiên tâm lướt bụi dặm đường dài, cho trăm năm đời người xa hơn tuổi thọ.
Phải là thế, để mây ngàn không bị gió cuốn phăng đi, mỗi chúng ta, rồi sẽ có một ngày lá rụng bẽ bàng, nhìn nước chảy qua cầu, con chim hải âu giúp chúng ta an tịnh tìm về ngôi nhà muôn thuở:
“Ta bà cõi tạm nơi ta ở
Tịnh độ nguồn vui chốn ấy về.”
Người ơi! Đã biết cuộc đời là huyễn mộng, sao không sống bằng chất liệu yêu thương, có thấy trời xanh trong cõi vô thường, hoa giác ngộ mới đâm chồi nảy lộc.
Từ dạo ấy, hay phút giây hiện tại, chúng ta không còn hờn giận, chua cay, mặn đắng cũng tan thành mây khói, giấc mộng lợi danh, ganh tỵ, sang hèn là cây khô trụi lá…!
Cười lên đi nha bạn, một đời người nối tiếp vạn mùa xuân, mang hơi ấm tình người làm chất liệu keo sơn gắn kết muôn triệu con tim:
“Vui mà sống dù đời đầy đau khổ
Buồn mà chi, bạn hỡi khóc than chi
Và sầu lo nghĩ ngợi có ích gì
Hay cũng chết như hoa rơi về gốc!”
Dù biết như thế nhưng trước cảnh được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không, đôi lúc biến con người mất niềm tin, họ không tha thiết dấn thân trong danh lợi để chinh phục những lạc thú trần tục:
“Ơi à! Cũ kỹ làm sao
Ta yên lặng vắt nghêu ngao lên trời
Cả đời làm cái sự trôi
Đôi khi buồn khóc cho vơi lòng mình
Sá chi làn gió vô tình
Bay đi rồi cũng rỗng rinh bầu trời
Từng từng lớp lớp mây bay
Ra mây mà thấy à ơi kiếp người.”
Ngẩn ngơ thế sự tình đời,
Hiểu mà vẫn thấy ngút ngàn khổ đau.
Người ơi! xin bắc nhịp cầu,
Yêu thương đậm chất “Lạc Hồng – Âu Cơ.”
TKN. Như Như (ĐSHĐ-118)