Buổi sáng trước ngày thọ giới, Đại Giới đàn Giác Phước chìm trong màn sương sớm, yên tĩnh và trang nghiêm. Tiếng chuông chùa vang xa, đánh thức không gian và tâm hồn những người con Phật đến từ muôn phương. Huệ Thanh quỳ trước tượng Phật ở chánh điện, đôi tay chắp lại, ánh mắt sáng trong nhưng trĩu nặng suy tư.
Năm nay, Huệ Thanh 24 tuổi, một Giới tử Ni với ước nguyện mạnh mẽ được thọ nhận giới pháp. Cô đã cố gắng không ngừng trong suốt hai năm qua, quyết tâm đạt thủ khoa trong kỳ thi Giới đàn để báo đáp Ân sư phụ – người đã dìu dắt cô trên con đường tu học.
Chiều hôm trước ngày thọ giới, Sư phụ gọi cô vào chánh điện. Cô quỳ xuống trước thầy, lòng tràn đầy niềm tin nhưng cũng chất chứa áp lực.
“Huệ Thanh,” giọng Sư phụ trầm tĩnh vang lên: “Con có biết vì sao con thọ giới không?”
Cô cúi đầu đáp, giọng nhỏ nhẹ:
– Dạ mô Phật thưa Sư phụ, con muốn thọ lãnh giới pháp để trở thành một Tỳ kheo Ni, và… và con muốn đạt giải Nhất, đứng đàn nhất để Sư phụ vui lòng.
Sư phụ lặng yên một lúc, ánh mắt hiền từ nhưng sâu thẳm. Ngài nhẹ nhàng nói:
– Con nghĩ rằng đàn nhất, giải Nhất là ý nghĩa của việc thọ giới sao con?
Cô lặng người, không đáp được. Sư phụ tiếp lời, giọng đầy từ bi:
– Huệ Thanh, thọ giới không phải để hơn thua hay để khẳng định mình. Ý nghĩa chân thật của thọ giới là thọ lãnh giới pháp để nuôi dưỡng đời sống thanh tịnh và làm lợi ích cho chúng sinh. Đàn Nhất chỉ là phương tiện để sắp xếp mà thôi, không phải mục tiêu tối thượng của một người Giới tử đâu con.
Nghe những lời ấy, đôi mắt Huệ Thanh cay cay. Một cảm giác khó tả len lỏi vào tim cô. Cô gật đầu, giọng run run:
– Dạ thưa Sư phụ, con hiểu rồi. Con xin kính tri Ân Sư phụ đã chỉ dạy và nhắc nhở cho con hiểu đúng chánh pháp ạ…
Sư phụ mỉm cười hiền hậu, với ánh mắt từ bi và giọng nói trìu mến:
Nhớ nha con. Ngày mai, khi con đứng trước đàn giới, con phải buông bỏ hết tham cầu, để tâm thanh tịnh như mặt hồ phẳng lặng. Hãy thọ lãnh giới pháp bằng lòng chí thành, không vì danh tiếng hay thành tựu mà vì lý tưởng giải thoát và lợi ích chúng sinh. Khi tâm con không còn vướng bận, giới thể sẽ tự nhiên thành tựu, nha con.
Những lời nói ấy như dòng suối mát chảy vào tâm hồn cô, khiến Huệ Thanh nhận ra rằng đắc giới không phải ở hình thức mà ở sự hòa hợp giữa tâm chí thành và ánh sáng của giới pháp.
Ngày thọ giới. Huệ Thanh đứng trước đàn giới với tâm thế hoàn toàn khác. Không còn sự nôn nao, không còn áp lực. Thay vào đó là sự an nhiên, thanh tịnh. Khi lời phát nguyện vang lên, cô cảm nhận một nguồn năng lượng lạ thường chảy khắp thân tâm, như ánh sáng của chư Phật chiếu rọi.
Khi hoàn tất nghi lễ, cô quỳ xuống, nước mắt rơi không ngừng. Nhưng đó không phải là nước mắt của áp lực, mà là giọt nước mắt của niềm hoan hỷ vô biên. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của việc thọ giới: đó là sự trưởng thành, là nhận trọng trách duy trì mạng mạch Phật pháp.
Trở về nhập chúng để tiếp tục tu học trong Học viện, cô được Ni sư quản chúng gọi xuống phòng để thuyết giới lại cho Giới tử sau khi thọ giới xong. Trong gian phòng êm ắng, thoang thoảng mùi trầm, Ni sư với giọng nói trầm ấm nhìn Huệ Thanh, khẽ bảo:
– Huệ Thanh, giờ đây con là một Tỳ kheo Ni. Điều này không chỉ là niềm vui, mà còn là trách nhiệm lớn lao. Con cần tu học tinh tấn, giữ giới nghiêm mật để làm gương cho các chúng Ni trẻ hơn. Nhớ rằng, mỗi bước chân của con trên con đường này là một cách duy trì mạng mạch Phật pháp.
Lời dạy của Ni sư như tiếng chuông ngân vang trong tâm trí cô. Cô cúi đầu, mắt rưng rưng:
– Dạ, con sẽ ghi nhớ. Con nguyện tinh tấn tu học, không phụ lòng Ni sư đã luôn tạo điều kiện, dạy bảo và dẫn dắt cho con ạ.
Các Sư chị trong chúng vui mừng chào đón cô trở về. Sư chị Diệu Ánh nắm lấy tay cô, cười rạng rỡ:
– Huệ Thanh, những ngày em đi thọ giới, chúng chị thay nhau làm hết công việc của em. Giờ em về rồi, chị em mình cùng nhau cố gắng nhé!
Cô nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ khẽ đáp:
– Dạ, em cảm ơn quý chị nhiều lắm. Nhờ quý chị, em mới hoàn thành trọn vẹn công việc để yên tâm thọ giới ạ.
Buổi chiều hôm ấy. Trên tầng 4 của Học viện, Huệ Thanh đứng trước lan can hít thở bầu không khí trong lành. Phía chân trời xa, ánh nắng chiều tà rải xuống, nhuộm một sắc vàng dịu dàng lên vạn vật. Những đám mây trôi chậm như đang nép mình dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, lặng lẽ chứng kiến sự khởi đầu mới mẻ trong cuộc đời Huệ Thanh. Cô đứng yên lặng trên lầu cao, gió khẽ lùa qua tà áo, mang theo hương cỏ cây và hơi thở của đất trời. Trái tim cô bỗng rung lên, không phải vì tự hào, mà vì một niềm xúc động sâu xa – niềm hạnh phúc khi được sống trọn vẹn trong giới pháp, trong con đường mà Đức Phật đã mở ra từ hơn hai nghìn năm trước.
Huệ Thanh khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt đã nhòe đi từ lúc nào. Cô nghĩ về những tháng ngày đã qua, về lời dạy của Sư phụ, về sự tận tụy của các Sư chị, và cả những thử thách mà bản thân đã trải qua. Tất cả như hòa quyện thành một dòng nước ấm áp tưới mát tâm hồn, khiến cô thấy nhẹ nhàng như vừa gột rửa hết những bụi bặm trong tâm.
“Phải, đây chính là con đường của con,” cô thì thầm, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi ánh sáng vàng rực đang nhạt dần. Trước mắt cô, không còn là những lo toan hay mơ mộng hão huyền, mà là một tương lai rực rỡ – một tương lai của một Tỳ kheo Ni trọn lòng hộ trì mạng mạch Phật pháp. Trách nhiệm ấy nặng nề, nhưng chính sự nặng nề ấy lại làm cô thấy lòng mình nhẹ nhàng đến lạ.
Trong khoảnh khắc ấy, Huệ Thanh cảm nhận được một sự gắn bó sâu sắc, không chỉ với Thầy Tổ, pháp lữ, mà với tất cả chúng sinh trong cuộc đời này. Cô đưa tay chắp lại trước ngực, mắt nhắm lại, để mặc dòng nước mắt lặng lẽ rơi. Đó không phải là nước mắt của nỗi buồn, mà là những giọt nước của sự biết ơn và hạnh phúc. Biết ơn đời, biết ơn người, biết ơn Phật pháp đã cho cô một con đường ý nghĩa để bước tiếp.
Khi mở mắt ra, bầu trời trước mặt đã phủ một lớp tím mơ màng. Gió mát lành khẽ thổi, mang theo âm vang của chốn thiền môn. Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng như được bao bọc bởi sự bình yên vô tận. Huệ Thanh nhìn về phía trước, nơi ánh sáng nhỏ nhoi của buổi hoàng hôn cuối ngày vẫn còn le lói, và trong tim cô, ánh sáng ấy sẽ mãi không bao giờ tắt. Cô hạnh phúc cảm tác thành một bài thơ:
Xa xa ánh nắng chiều tà
Phủ hoàng hôn lặng sao nhòa mắt con
Hướng Phật với tấm lòng son
Nguyện con tinh tấn, sống tròn đạo tâm
Ngày ngày học pháp thậm thâm
Phụng vì đạo pháp bao năm chẳng màng
Cho dù gian khó, nguy nan
Nguyện lòng vững mãi một đàng về Tây.
Kỳ Duyên (ĐSHĐ-135)