Hơn một tháng nay cả đại gia đình cứ rối tung lên vì việc: ai sẽ là người phụng dưỡng bà nội trong những quãng đời ngắn ngủi còn lại của bà. Đáng lý ra ba tôi chính là người nuôi nội vì ba là con trai út, phụng sự thờ cúng ông bà tổ tiên và là người thừa hưởng ngôi nhà bà đang sống. Nhưng khổ nỗi ba bị tật hai chân phải ngồi trên xe lăn, còn mẹ tôi thì qua đời cách đây một năm vì chứng ung thư máu. Chúng tôi còn quá nhỏ, trong độ tuổi ăn học nên không có điều kiện chăm sóc bà chu đáo. Ba tôi muốn nhờ bác Hai chăm sóc giúp, nhưng vợ chồng bác Hai từ chối thẳng thừng:
Vợ chồng anh bận công việc nhiều lắm, cứ đi công tác liên miên, đâu có thời gian để lo cho mẹ chu toàn. Hay là nhờ chú Ba giúp một tay vậy!
Bác Ba cũng khoát tay:
– Em có ba đứa con nhỏ lo còn chưa xong, lại chạy ăn từng bữa, nếu đưa mẹ về chẳng khác nào hành hạ mẹ. Thôi, đưa cho cô Tư nó nuôi là tốt nhất.
Cô Tư ra chiều động lòng, muốn rước mẹ về nuôi, nhưng ông dượng đã lên tiếng:
– Tuyệt đối không được! Các anh chị em thấy đó, khu phố vợ chồng tôi ở rất ồn ào phức tạp, cộng thêm hai thằng con tôi nghịch như quỷ sứ, sẽ làm cho mẹ mang bệnh thôi! Tốt hơn là đưa mẹ về quê của cô Năm đi, nơi đó yên bình, trong lành sẽ làm mẹ khỏe mạnh và sống thọ hơn.
Cô năm phản đối quyết liệt:
– Quê chồng tôi toàn là sông nước, sợ mẹ đi không khéo sẽ gặp điều bất trắc. Vả lại, nơi đây không văn minh hiện đại, nếu chẳng may mẹ bệnh thì làm sao đây? Bệnh viện xa nhà hơn 50 cây số…
Cứ thế cuộc họp cứ kéo dài mãi. Mỗi tháng, các cô, các chú, các bác tụ họp về đây nói là thăm nom bà nhưng thực tế chỉ tranh cãi với nhau và tìm cách thoái thác việc chăm sóc bà để khỏi vướng bận. Trong khi đó ba tôi hoàn toàn bất lực, vì tật nguyền nên không thể nào làm gì hơn được. Một hôm, vì quá bức xúc nên nội lên tiếng một cách nghiêm khắc:
– Thôi, để má bán hết 30 công đất gần chợ chia cho các con. Má già rồi, bây giờ làm được việc gì thì làm, chứ sau này má ngã xuống không biết các con còn cãi cọ đến mức nào nữa.
Nghe bà nội nói vậy, bỗng dưng mọi người đều nhanh miệng lên tiếng trong sự hân hoan:
– Mẹ à, thôi mẹ về sống với con đi! Nghe mẹ nói vậy con không thể cầm được nước mắt.
Bà quay vào ngăn vách, ôm lấy tôi mà tuôn trào nước mắt vì tức giận. Bởi tất cả mọi người chỉ chờ nghe câu “bán đất” để chứng tỏ lòng hiếu thảo của mình.
Đặng Trung Thành (ĐSHĐ-059)