Ánh chiều muộn nhẹ buông xuống mặt hồ lác đác vài bông sen sắp tàn. Đài sen vương nhẹ những hạt nhỏ xanh non đang thủng thẳng lớn với lá sen dần co quăn lại ngả màu vàng nâu như màu tóc nhuộm hỏng nằm rũ rượi trên cọng. Khô dần, rơi xuống trôi nổi trên làn nước mờ đục loang lổ bóng tối. Không gian yên lặng ngắm cánh sen phớt hồng e ấp bên những tua lua nhị vàng khẽ lay động vì tiếng quẩy đuôi của một chú cá Koi nép mình đâu đó dưới ngó sen trộm ngửi mùi hương còn vấn vương trong gió. Gió đêm mang theo chút lạnh hơi sương đang thong thả dạo quanh mái ngói âm dương của nhà thủy tạ nằm trên mặt hồ, tiếng chuông gió không ngừng rung lên kêu leng keng mỗi khi gió đùa qua lại tăng thêm nét ưu nhã cho phong cảnh vốn tĩnh mịch.
Trăng lên, trăng nghiêng mình chiếu ánh vàng dịu dàng xuống mặt hồ, đàn cá Koi vui mừng tụ họp đớp lấy bóng trăng in trong nước, lõm bõm vài chú ếch da xanh mắt lồi nhảy qua lại trên từng cọng sen vươn lưỡi dài đớp lấy những chú muỗi đang tụ tập xung quanh ánh sáng, có lúc hỏng chân đánh tõm xuống nước bơi lóp ngóp khiến cho trên cao ngàn sao cười nhấp nháy. Khí hậu mùa Đông về đêm chí se se lạnh làm hàng cây liễu ra vẻ yểu điệu đung đưa tán lá rũ mình xuống mặt nước. Hoa liễu đỏ rực như những dòng nham thạch nóng chảy. Cỏ dại xung quanh bờ hồ cũng dần trở nên vàng úa sắp lụi tàn đi để chờ mùa xuân mang cơn mưa đến giúp vươn mình lên xanh.
Trên chiếc cầu gỗ sơn màu đỏ đậm nối ra nhà Thủy tạ nhẹ vang tiếng bước chân. Một thân ảnh mềm mại với mái tóc buông dài tay bưng khay trà ấm nóng mới pha, Huệ chậm rãi ngồi xuống đặt khay trà lên chiếu bàn con giữa nhà, ngồi yên xếp bằng trên tấm bồ đoàn với tay rót trà rồi đốt trầm. Mùi hương trầm thơm lan tỏa khắp không trung. Nhìn từng làn khói cuộn tròn bay lên tản ra và biến mất trong màn đêm. Nhấp chén trà ướp hương sen, lặng nghe sương đêm rơi nhẹ trong không gian yên bình, lòng Huệ hoan hỷ nâng lên khúc đàn:
Bóng nguyệt tựu tâm thủy cúc hoa,
Ngàn sao lay nhẹ gió đông sa,
Thinh không giai điệu kim bảo soạn,
Thầm hỏi tri tâm khúc thiền ca,
Phím nhạc chung trà duyên đâu đã,
Nhớ trăng xưa núi cũ Bá Nha
Nâng đàn Tử Kỳ xa nghe lại,
Gặp tri kỉ truyền khắp Đông hà,
Phút biết người, tương giao tâm ta
Chung chí nguyện, vượt thoát Ta-bà
Sanh tử hư mộng tâm nào mộng,
Pháp lữ tinh thần đạo sắc không!
Âm thanh dường như dạo đi uyển chuyển trong bầu trời đêm thoáng đãng, trăng đêm sáng vằng vặc như minh chứng cho hai tâm hồn đẹp, Huệ và Trí là hai người bạn đạo sống đời sống thanh cao giữa chốn hồng trần quen nhau trong một lần đi sinh hoạt Gia đình Phật tử chùa Nam Thiên, Hai bạn trẻ thường xuyên tham gia các khóa học Phật pháp do các huynh trưởng dạy và nghe quý Thầy giảng pháp vào mỗi nửa tháng tại chùa. Huệ đi sinh hoạt vì truyền thống gia đình theo Phật nên đã phát nguyện quy y Tam bảo từ lúc tuổi tròn trăng nên đức lương thiện đã hun đúc nên cô gái có tâm hồn trong sáng luôn hướng tâm đến những việc lành. Lúc nhỏ thấy bạn cùng trang lứa mỗi đêm bắt những con đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn cầm đi chơi, nhưng khi trời sáng nhìn những chú đom đóm chết đi làm lòng Huệ lại dâng lên nỗi thương xót khôn ngôi. Từ đó, cô luôn lén thả những chú đom đóm chẳng may bị bắt dù bị những người bạn giận đòi nghỉ chơi nhưng Huệ vẫn giữ vững lòng thương của mình đối với những sinh vật yếu ớt đó. Tháng năm đi qua Huệ trưởng thành từ những tình thương ấp ủ thời thơ bé. Tuy nhiên tử thần đến, đã cướp đi người cha mà Huệ thương yêu. Điều đó khiến cô khổ đau nhưng càng hiểu rõ hơn quy luật vô thường mà Đức Thế Tôn đã dạy:
Thân này rồi chẳng bao lâu
Nằm dài dưới đất, chôn sâu ngủ vùi
Đâu còn ý thức chuyện đời
Tựa cây gỗ mục vứt nơi bụi bờ.
(Kinh Pháp Cú 41)
Nhờ niềm tin thành kính đối với Tam bảo đã giúp cô vượt qua nỗi mất mát để bước tiếp về phía trước. Trong cô luôn nuôi chí hướng xuất gia sống đời sống phạm hạnh. Mỗi khi lặng nhìn hình ảnh Tăng Ni đắp y vàng rực rỡ, lòng Huệ lại mãnh liệt chí hướng xuất gia và luôn chia sẻ nỗi khát khao gia nhập Tăng đoàn với người bạn là Trí. Cùng chí hướng xuất gia như Huệ nhưng Trí lại khó thực hiện hơn, vì là con trai trưởng trong gia đình chỉ có hai người con. Gánh nặng duy trì nguồn mạch làm đôi vai Trí nặng trĩu trách nhiệm đối với gia đình cùng quan niệm cháu đích tôn của dòng họ Đỗ. Trí đã dành rất nhiều thời gian để thuyết phục gia đình cho mình xuất gia cầu đạo giải thoát nhưng không được chấp thuận. Có đôi khi Trí muốn bỏ nhà trốn đi tu, nhưng mẹ anh lại hay đau bệnh. Vì lòng hiếu thảo không nỡ nhìn giọt nước mắt mẹ rơi, nhìn em gái buồn còn cha thì phiền lòng với những lời chê trách của họ hàng, Trí chấp nhận làm người cư sĩ tại gia nhưng sống đời sống như người tu đạo. Trí ăn thuần chay không uống những chất gây say, luôn tránh xa những nơi ăn chơi và hết lòng làm việc phước thiện. Tâm hồn của Trí và Huệ thật đẹp cùng gặp nhau tại ngôi già lam, cùng chung chí hướng xuất trần thượng sĩ, thế nhưng vì nghịch duyên nên họ không thể hoàn thành tâm nguyện và thế là hai người đã nên duyên phận, làm bạn đời với nhau cùng tu tập trong nền tảng giáo lý của Đức Thế Tôn. Tình cảm mà họ trao cho nhau chính là tình bạn đạo sâu đậm hơn cả tình yêu vợ chồng. Trí bao dung chở che cho Huệ những lúc cô phiền não với bao lo toan trong cuộc sống. Huệ lo lắng thương yêu không vị kỷ đối với người bạn đời. Họ chỉ dành tình thương cho nhau, có mặt cho nhau mà không để những hờn giận có cơ hội phát triển. Mỗi lúc thấy lòng khó chịu anh lại quay về phòng thiền ngồi tĩnh tâm chăm sóc những cảm xúc tiêu cực và Huệ sẽ cho Trí ở riêng một mình như hôm nay. Vào một buổi trăng hạ tuần, Huệ đem khay trà nhỏ ra nhà thủy tạ thưởng trăng.
Sương khuya thấm lạnh vào đôi vai mãnh khảnh của Huệ. Nhìn những cánh sen tàn bất chợt ùa về, những kí ức thời thơ bé, lòng đầy hồn nhiên thong dong giữa cánh đồng ngập lúa trổ thơm hương đồng cỏ nội. Cô nhớ về thời gian thiếu nữ mong cầu xuất gia nhưng gia đình không đồng ý vì lo sợ đời sống phạm hạnh quá khó không thể giữ gìn tốt một đời, sợ con gái bị đọa lạc nếu không vững đường tu nên Huệ thuận theo lời dạy của cha mẹ chấp nhận làm một người cư sĩ tại gia và nên duyên với Trí.
Một tấm áo khoác mang hơi ấm của Trí đắp lên bờ vai của Huệ. Trí nhẹ nhàng đi tìm người vợ của mình sau khi tâm hồn anh đã yên lặng. Những xúc cảm tiêu cực đã lắng dịu trong lòng anh. Nhìn bóng lưng gầy của Huệ lòng Trí dâng trào một niềm tin yêu đối với người bạn đời chung thủy đã đi với mình đoạn đường 10 năm:
– Anh xin lỗi vì đã để cảm xúc tiêu cực ngự trị trong tim, nhưng anh đã chăm sóc ‘đứa bé’ hay giận dỗi trong anh, và anh may mắn vì có em, người luôn cho anh thời gian để nhìn lại bản thân mình.
Huệ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trí, cô nở nụ cười ngọt ngào khe khẽ gật đầu, hai người mỉm cười nhìn nhau thật lâu giữa chén trà đã nguội. Gió đêm thổi mạnh làm những chiếc lá sen khô kêu xào xạc khiến lũ ếch giật mình nhảy tõm xuống nước. Tiếng cuốc kêu đêm từ xa vọng lại làm khung cảnh thêm thơ mộng. Ánh trăng treo chênh vênh trên đỉnh mái vòm nhà thủy tạ tỏa chiếu những tia sáng huyền ảo xuống mặt hồ. Bóng của hai người mờ ảo giao hòa dưới mặt nước hòa lẫn với ánh trăng tạo nên bức tranh thủy mặc đẹp đến nao lòng.
Như Hội
Diễn đọc: Sc Nhuận Anh