Nhà bé An và nhà cu Long đối diện nhau. Hôm chủ nhật bé An nghỉ học, An đang chơi trước nhà thấy một nhà sư ôm bình bát đến trước cửa nhà cu Long, mẹ cu Long lấy lon gạo ra cúng dường nhà sư rồi đứng kính cẩn chắp tay nghe sư đọc kinh cầu an, ban phước. Lát sau, lại có một bà lão ăn mặc rách rưới đeo bị, cầm gậy đến nhà cu Long xin. Bé An nghe mẹ cu Long nói:
– Nhà hết gạo rồi!
Cu Long đang chơi trong hiên nhà, nói hớt:
– Gạo còn đầy mà mẹ.
Mẹ cu Long bặm môi, trợn mắt đe cu Long:
– Mẹ nói hết là hết, con đi chỗ khác chơi không mẹ đánh một roi bây giờ!
Bà lão sang nhà bé An. Bé An chạy vào nhà xúc một lon gạo vun lơn tơn chạy ra, nhón người đổ gạo vào bị cho bà. Vào nhà bé hỏi mẹ:
– Tại sao mẹ cu Long cho nhà Sư gạo mà không cho bà già gạo vậy mẹ?
Mẹ An giải thích:
– Mẹ cu Long cúng cho nhà sư để được tai qua nạn khỏi.
Bé An thắc mắc:
– Tai qua nạn khỏi là sao hả mẹ?
Mẹ An ú ớ không trả lời được. Bố đến bên ấu yếm nói với bé An:
– Mẹ cu Long cúng gạo cho nhà Sư, nhà Sư cầu kinh cho cả nhà cu Long được phước, chuyện lành đưa tới, chuyện dữ đưa đi, tức là tai qua nạn khỏi đó con.
– Vậy giúp bà già không tai qua nạn khỏi hả bố? Bé thấy bà nghèo hơn nhà Sư mà?
– Giúp bà già cũng được phước chớ con. Nhưng khi giúp ai đó đừng nghĩ sẽ được tai qua nạn khỏi. Bố nghĩ bà già và nhà Sư đều đáng được giúp đỡ, bà thì mất sức lao động còn nhà sư bận tu học không làm ra gạo được, hơn nữa theo giới luật nhà sư phải đi khất thực con ạ. Chắc nhà cu Long vừa hết gạo đấy thôi.
Nghe bố giải thích, bé An chạy chơi với đôi mắt không bợn chút băn khoăn trước lời nói dối của bố. Bé không hề biết chiều qua mẹ cu Long mới chở về nhà một bao gạo 50 ký.
Hoa Đàm(ĐSHĐ-015)
Thích Quảng Nhã diễn đọc