Thật may mắn là cả tôi và Quân đều đậu đại học chung một trường. Không biết cảm giác của Quân thế nào, chứ riêng tôi rất hân hoan vì ước mơ được sống chốn phồn hoa đô hội đã thành hiện thực.
Ngày tôi và Quân lên Thành phố, hai bà mẹ đều bịn rịn ra tiễn. Mẹ tôi lặp lại điệp khúc hôm qua làm tôi phát chán:
– Sống một mình ở Thành phố phải thận trọng trong mọi việc nghen con. Phải giữ gìn sức khỏe, kẻo ảnh hưởng đến việc học. Nhớ không được la cà, đàn đúm rồi sinh ra tệ nạn này nọ…
– Con biết rồi mà! – tôi ngắt lời – Sao mẹ cứ nói mãi thế? Con đã lớn rồi chứ đâu còn bé nữa!
Trong khi tôi khó chịu với mẹ, Quân lại căn dặn mẹ mình đủ điều:
– Mẹ nhớ đừng làm việc quá sức nghen. Lên đó con sẽ cố gắng học, rồi làm thêm để tự lo cho mình. Mẹ đừng bận tâm nhiều mà hao tổn sức khỏe.
Màn chia tay đã xong. Cả hai chúng tôi bước lên xe trong tiếng thút thít của hai bà mẹ già. Xe bắt đầu lăn bánh. Tôi quay qua nói với Quân:
– Chúng ta đi học xa nhà, mang danh dự về cho gia đình, cho nên, người lo cho mình là ba mẹ. Cần gì cậu phải dặn dò đủ thứ chuyện dư thừa vậy?
Quân ôn tồn nói:
– Tụi mình đã học ở trường, hiểu được những bài văn, bài thơ nói về tình mẹ như thế nào rồi. Mẹ không còn trẻ để lo cho chúng ta quá nhiều. Chúng ta còn trẻ, có sức khỏe, có thể tự mình đứng dậy sau khi té ngã. Còn mẹ già như chuối chín cây, rụng lúc nào không biết, nếu có xảy ra chuyện gì thì nuối tiếc cũng quá muộn màng.
Nghe Quân nói, tôi chợt nhận ra mình còn trẻ con quá. Và dường như, trong đầu tôi đang loáng thoáng nghĩ về quê nhà, nghĩ về mẹ.
Duy Duy (ĐSHĐ-059)