Xin nhớ mãi về người xưa để nghe lòng chư Ni hậu học thẩm sâu nét đẹp, lời vàng của bậc Thầy Tổ:
“Kim nhân bất kiến cổ thời nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cố nhân.”
Là kim chỉ nam cho lớp người kế thừa qua nhiều thời đại, ghi tâm ngôn ý để thừa hành trong giao tế thế gian để hoằng truyền chánh pháp. Từ thuyết giảng cho đến pháp thoại khai tâm, Phật pháp ứng dụng, chắc chắn có nhiều kẽ hở mà thế gian cơ hiềm giới, biếm nhẽ, thị phi.
Theo trào lưu xã hội, khoa học và công nghiệp phát triển nhanh là rất mừng cho dốc sinh tồn, cộng đồng dân tộc thăng hoa. Tuy nhiên, nhiều phát minh nâng tầm không chủ đích, chú ý nhiều về bề mặt mà không để tâm mở rộng về bề sâu nên cuộc sống đã biến thiên lệch lạc, bứt cội xa nguồn.
Thật ra, ở thời đại nào cũng muốn đi lên, với nhiều xu hướng đổi thay sinh hoạt nhân thế, đều gây ra nhiều xáo trộn mọi mặt vật chất lẫn tâm linh, nếu con người không biết khơi lại cái nhìn để tìm lại bóng hình người xưa.
Vâng, cổ kim lai vãng, năm tháng dần dà, có lắm chướng tai gai mắt mà hai thế hệ tuổi đời già và trẻ khó cảm thông, đôi khi xen lẫn buồn phiền trách móc!
Ngày nay, dưới ánh mắt của các bậc Ân sư, Thầy Tổ, riêng về chư Ni hậu học cũng đã trăm cay ngàn đắng qua lối nhìn khó cảm thông.
Thuyền to thì sóng lớn, đa số lớp trẻ luôn vươn tới niềm tin học hàm học vị, nhưng càng cao danh vọng càng dầy gian nan, nếu tích cực trong mọi phương hướng thì vui, hạnh phúc hay khổ đau đều do chính mình tác tạo. Người tu sĩ ở chùa cũng cần có kế hoạch, việc nào đáng làm thì nhanh chóng, không thể dể duôi để bắt kịp nhịp sống thời đại, những lúc còn việc nội tại thì cần linh động, nhưng chắc chắn nó phải bám chặt, lẫn trong bữa ăn lồng trong giấc ngủ để không rời ý niệm Nam mô chân lý Phật Đà.
Lúc cần Phật sự nào thì buông để chắp cánh, phải có ý niệm cần cầu, dù danh dự lời khen, buồn thương chán ghét không phải là cứu cánh đặc thù cho nhịp cầu giải thoát, nhưng cũng cần phải để tâm thâm nhập, đừng xem như gió thoảng mây bay để đời tu hành không vương mang hệ lụy.
Hỡi các em hậu học, nếu trong lúc công tác Phật sự mà chúng ta không nặng oằn ý niệm “Phục vụ chúng sanh là thiết thực cúng dường chư Phật” thì chánh pháp sẽ là lối mòn cho hàng Phật tử không bao giờ đạt đỉnh.
Dấn thân trong công tác Phật sự là có lắm “thuận nghịch duyên ma khảo – thương ghét nợ oan gia”. Thế nên, em phải biết biến nghịch cảnh đi đến niềm vui, biến khổ đau thành ra hạnh phúc.
Nhìn nhận sự thật là khởi đầu của tích cực, quá khứ đã đi qua, tương lai thì chưa đến, nên hiện tại là yếu điểm mở lối cho em đa chiều ứng xử:
– Qua Giáo điển, lời khai thị các bậc cổ nhân, tuy có lúc em thấy phôi pha theo năm tháng nhưng đó là cốt lõi cho em định hướng, là chìa khóa mở vạn nẻo đường cho chúng sanh tìm về bảo sở.
– Hiểu được tâm lý của chúng sanh đang cần gì để tùy bệnh cho thuốc, để hình ảnh lương y Biển Thước, Hoa Đà luôn tái hiện giữa cõi nhân sinh.
– Thầy Tổ và huynh đệ có thuận lòng thì đường thênh thang Phật đạo em cất bước.
– Cá nhân phải biết tiến tu đạo nghiệp để trau giồi phẩm hạnh người xuất gia, là viên thuốc an thần giúp em bước đến chân trời cao rộng.
– Tinh thần Phú Lâu Na sống mãi trong em, để đường dài không chùn chân mỏi gối, để nhục vinh không nản chí ngã lòng.
Có như thế, mới xứng danh trang Thích Nữ, Phật pháp nhiệm mầu sẽ tung cánh ngát ngàn phương.
Tổ thầy quê hương an lòng gửi trọn niềm tin:
“Đạo chi long thể khởi thường gia, tại nhân chi hĩ.”
Phật tử ngàn phương, vạn nhà nhuần triêm ân cứu độ.
“Trăm năm dậy sóng trùng dương
Ngàn năm con vẫn còn nương đức Thầy.”
Các bậc cao minh hãy yên tâm, ngày mai nắng ấm sẽ chan hòa từng bước chân đi tới, trang sử vàng ngược gió khắp tung bay.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-132)