“Đêm sương khuất bóng che vầng,
Bên trang sách cũ muôn phần biến di.
Khen chê tốt xấu cần gì?
Thinh bay trong gió thơm lừng hương hoa… ”
Cổ nhân đã từng nói: “Hữu xạ tự nhiên hương, hà tất đương phong lập”, nghĩa là khi có mùi hương thì tự nó thơm, không cần phải ra đứng ở đầu ngọn gió.
Như trong Kinh Pháp Cú số 54, Phật có dạy:
Hương các loại hoa thơm,
Không thể bay ngược gió,
Hương người đức hạnh đó,
Ngược gió bay muôn phương.
Nếu một người thực sự tài giỏi, đạo đức, thánh thiện thì mọi người xung quanh sẽ tự nhìn nhận đánh giá chứ đừng tự mình nói ra. Hoặc giả, người có đầy đủ năng lực làm việc đạt được thành tích tốt lại thích khoe khoang quá nhiều sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt. Thời đại nào cũng thế, ít ai có thể hoàn toàn thanh bạch, hầu hết mọi người đều chạy theo dục vọng háo thắng của mình. Tạo nhiều biện bạch hoa mỹ, nhằm bảo vệ cái “tôi” và đem hết thẩy sự hào nhoáng phơi bày để rồi ngày qua ngày chính mình đắm chìm trong vòng xoáy danh lợi mà quên bản thể chân thật của con người là ‘nhân chi sơ tánh bản thiện’.
Đấy là hiện thực, một góc khuất trong đời sống mà mỗi thời đại đều hiện hữu. Song chúng ta hãy nhớ đến những bậc tiền bối danh hữu với thực, hạnh nguyện cao đẹp, cả đời người hy sinh vì đạo vì dân, là ngôi sao sáng soi đường cho người sau noi theo học tập và làm việc theo lẽ phải.
Điển hình là Hòa thượng Hư Vân (1840-1959) là một trong những vị Cao Tăng nổi tiếng nhất Trung Hoa. Vào giai đoạn 1951-1952, khi Hòa thượng đã 102 tuổi và đang ngụ tại núi Vân Môn, một biến cố kinh hoàng xảy ra! Hơn một trăm người không biết từ đâu kéo đến “bao vây chùa nội bất xuất ngoại bất nhập!” Bấy giờ Hòa thượng Hư Vân bị “dùng gậy sắt, đánh đập tàn nhẫn, chết đi sống lại”, tuy vậy, Ngài vẫn chịu đựng, kham nhẫn, không một lời than van.
Lúc 120 tuổi, khi sắp thị tịch, Hòa thượng mới tâm sự: “Mười năm gần đây, hàng ngày Thầy phải chịu biết bao phong ba bão táp, hàm oan khổ lụy, cùng những lời hủy báng mắng nhiếc, nhưng Thầy đều cam tâm nhẫn nhịn, chỉ vì muốn bảo tồn đạo tràng Phật Tổ trong nước, vì mạch pháp mà giữ gìn Tổ đức thanh quy, vì Tam bảo mà giữ chặt chiếc đại y”. Hòa thượng dạy rằng: “Mỗi lần xét lại tâm mình, hễ càng gặp khổ bao nhiêu thì tâm lại càng an lạc bấy nhiêu. Vì thế, ta mới hiểu rõ được lời của cổ nhân nói rằng, nếu tiêu bớt một phần tập khí thì được thêm một phần sáng suốt. Có nhẫn được mười phần phiền não thì mới chứng được ít phần Bồ-đề”.
Hương hoa của người đức hạnh là thế, dẫu cho sự tàn khốc của thế gian bao trùm lên tất cả nhưng hương thơm vẫn len lỏi trong từng ngóc ngách của cuộc đời. Đủ duyên dầu ngược gió cũng sẽ tự mình mang theo làn hương thanh khiết ấy bay khắp muôn phương.
Lại nữa, Phật đã có dạy qua trong Kinh pháp cú câu số 55 rằng:
Hương chiên đàn, già la,
Hương sen và vũ quí,
Ngần ấy loại hương vị,
Không sánh bằng Giới hương!
Có thứ hương bay theo chiều gió và cũng có thứ hương bay nghịch gió. Tại bất cứ làng mạc, phố thị nào trên thế gian này, ai cũng vậy không luận già trẻ, giới tính nếu người có giữ giới và đức hạnh, sống đời tại gia đoan chánh, tâm không tham nhiễm, người đó vị tha, rộng lượng, hoan hỷ trong hạnh bố thí,… thì sẽ được khắp nơi sẽ tán thán, thiên thần và thánh thần hoan hỷ.
Ngày nay ai ai cũng đi thắp hương lễ Phật, công quả cho chùa, thiền viện, học pháp và đóng góp cho thường trụ rất nhiều nhưng lại rất đắn đo việc quy y Tam bảo. Vì sợ phải giữ giới, sợ phải phạm tội,… Mọi người đã quên lý do Đức Phật chế giới hay sao? Có 3 điều:
– Một là gây trở ngại con đường giải thoát và quả chứng.
– Hai là tổn thương đến sự hòa hợp và an lạc của Tăng đoàn.
– Ba là gây sự chê bai của thế gian.
Giới là lộ trình sống thực của chân lý, được kết tinh từ nhân cách phẩm chất đạo đức, nhằm nuôi dưỡng lớn công hạnh tự lợi, lợi tha, một yếu tố tác thành Phật quả. Giới cũng chính là cơ năng nòng cốt để xây dựng trật tự kỷ cương, một con người toàn diện trong sáng, nâng cao trí thức, phát triển trí tuệ. Đức Thế Tôn thị hiện trên cõi đời vì mục đích giải thoát chúng sanh ra khỏi dòng sanh tử, nên Giới luật của Ngài không có tính cách cưỡng chế, bó buộc mà hoàn toàn vì an lạc của chúng đệ tử. Chính nhờ những Giới pháp đó mà Đức Thế Tôn đã tu hành đạt thành Chánh giác và đem sự sáng suốt truyền lại cho chúng sanh coi như Giới thân Huệ mạng của chính mình. Nhằm tạo hàng rào bảo hộ chúng ta tránh khỏi những điều xấu ác và khuyên răn nên làm điều thiện lành để mang đến kết quả tốt đẹp cho bản thân và cuộc đời. Hàng tu sĩ nghiêm trì giới luật, tiến tu đạo nghiệp để được giác ngộ, độ mình độ người. Còn hàng Phật tử tại gia giữ trọn vẹn 5 giới của cư sĩ đã là hơn người nếu thực hành thêm thập thiện ấy chẳng phải công đức vô lượng thoát vòng Ta bà sanh thiên một cõi hay sao?
Đạo Phật mang tính chất tự nguyện không ép buộc, anh có thể làm việc từ thiện này, chị có thể tu tập nghe pháp bên kia,… hễ là việc tốt đẹp, trọng đạo đức, góp phần xây dựng nền văn minh cho đất nước, cho con người và xã hội thì Phật đều khuyến khích hàng đệ tử làm và khuyên người khác làm. Bởi lẽ sự truyền trao năng lượng tích cực đến mọi người không quá khó nhưng cũng không nằm ở mức dễ dàng, vì sao vậy? Dù bất cứ nơi đâu hay ở thời điểm nào thì việc gì cũng có hai mặt của nó cả, thiện ác đan xen nhưng phân minh rõ rệt! Tuy nhiên, phàm là người học đạo chúng ta phải hiểu lấy điều nào nên làm và ngược lại.
Trong Kinh Đức Phật có dạy rằng: “Nhân sinh trên đời như thân ở trong bụi gai, tâm bất động nhân không vọng động, người không động tâm thì không làm bậy, người động tâm rồi nhất định phải chịu đau đớn.”
Thiện ác, sướng khổ đều bắt đầu từ suy nghĩ mà ra. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ. Hãy nên nhớ tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên. Cần sống theo lẽ thường như cách mình thở, tập an định khi nóng giận và mở lòng trao yêu thương đến mọi loài! Vì đấy là nguồn cội, nơi phát khởi lòng từ bi.
Người giữ gìn tịnh giới, sống an lành trọng đạo đức sẽ luôn được chư thiên hộ pháp gia hộ. Hạnh lành ấy hóa thành thứ hương thơm đứng đầu thế gian mà không gì có thể so sánh được.
“Trăm năm lân kiếp bụi màu,
Còn trên nhân thế pháp mầu xưa nay.
Tình thương cả, pháp nhiệm thay!
Lâm viên phấp phới hương bay bạt ngàn.”
Thích Nữ Chân Mỹ (ĐSHĐ-132)