Năm nay đúng duyên lành, khi vừa ra Tết, mình được tháp tùng một nhóm thiện nguyện đến chia sẻ chút nắng ấm phương Nam với bà con vùng đất Hà Giang nhiều truyền thuyết. Vậy là vừa xuất hành, tụi mình đi thẳng một mạch lên núi cao vời vợi luôn. Mới buổi sáng còn ở TP.HCM nhộn nhịp và ấm nóng, đến tối cả đoàn đã có mặt tại căn nhà sàn ở Bản Phùng – nơi địa đầu tổ quốc, đốt lửa nướng khoai lang sưởi ấm và cảm nhận hơi sương đang xuống, bao phủ cả núi rừng. Hành trình một ngày thôi mà trải nghiệm không biết bao nhiêu điều!
Đúng như ông bà mình thường nói “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Vừa đặt chân xuống sân bay, đoàn mình gặp bác tài xế hẹn trước, cảm giác rất thú vị. Chào hỏi qua lại và chúc lành đầu năm xong, bác giới thiệu và kết thúc thật ấn tượng: “Tôi yêu nghề tài xế này!” Mình nghĩ, bác là người hạnh phúc, vì có thể yêu công việc bản thân đang làm. Bác thường chạy cung đường Hà Giang, nên những câu chuyện kể về vùng đất hùng vĩ này có thật nhiều cảm xúc. “Dân người ta sống vất vả lắm, điều kiện khó khăn, thậm chí phải hy sinh cả tính mạng, chết rất nhiều nhưng vẫn cố gắng bám trụ để giữ đất cha ông. Không có họ, mình mất vùng này lâu rồi.” Câu chuyện bác kể được minh họa rõ nét hơn khi đoàn đến cao nguyên đá Đồng Văn, chứng kiến cả một vùng núi non bạt ngàn chỉ toàn đá với đá.
Cung đường lên Bản Phùng thiên nhiên không hùng vĩ bằng bên phía Đồng Văn, nhánh bên này chỉ có ruộng bậc thang là chính, nên nhà nước chưa đầu tư phát triển du lịch nhiều. Vì vậy đường xá bây giờ mới bắt đầu được nâng cấp, chỉ 50km mà xe chạy hơn 3 giờ đồng hồ, cứ lắc lư như đánh võng. Có những đoạn cứ loăng quăng gấp khúc như ruột non ruột già; có đoạn phải đi trong mây đúng nghĩa đen, không gian lờ mờ hơi sương dù đang giữa buổi trưa; có đoạn cua gấp đến nỗi mình tưởng như sắp bay xuống vực. Nghe niệm “A Di Đà Phật”, bác tài vui tính bảo “chưa sao, chỉ cửa xe đưa ra ngoài, chứ bánh vẫn còn nằm trên mép đường”, nên là vẫn đến nơi an toàn.
Sáng hôm sau, cả đoàn dậy sớm ngắm mây bay từng đợt, ngồi trong biển mây đó tranh thủ điểm tâm rồi ra điểm phát quà cho bà con. Những ngôi nhà gỗ chắp vá, lác đác bên sườn núi, những đôi chân không biết đã lội qua bao nhiêu ngọn đồi mà lấm lem bùn đất, những khuôn mặt bỗng tươi vui sinh động khi được tự tay lựa chọn những bộ quần áo mới, nghe lại khúc hát dân tộc La Chí của mình, rồi nhận quà và phong bao lì xì lỉnh kỉnh xuống đồi… Cảm giác những người đồng bào này rộn ràng như đang đi chợ Tết vậy!
Buổi trưa, đoàn mình xuống núi để đi qua phía Đồng Văn. Xe đã bớt nặng do hơn phân nửa quà đã được lấy xuống, đường đỡ nguy hiểm hơn vì trời còn sáng, chỉ có những khúc cua gấp vẫn nằm im đó và cả thị trấn Vinh Quang của Hoàng Su Phì dù khá sầm uất mà vẫn chưa có quán ăn hay bất kỳ quán nước giải khát nào… Mình tự hỏi: Không biết khi nào vinh quang này mới thật sự quang vinh? Mong lắm những hỗ trợ sẻ chia, để đồng bào mình đỡ vất vả, hẳn là “nguyện ước đầu xuân” của cả đoàn mình ngày hôm ấy!
Hạnh Đức (ĐSHĐ-127)
Sc Nhẫn Hòa diễn đọc