Trên sân khấu rực sáng tại hội trường trung tâm thành phố Kuching, lá cờ mang biểu tượng hoa sen tám cánh, hình ảnh thiêng liêng của Sakyadhita, được truyền từ tay nước chủ nhà Malaysia đến đại diện Indonesia. Đó không chỉ là một nghi thức biểu tượng, mà là khoảnh khắc thiêng liêng đánh dấu sự tiếp nối của một lý tưởng: trao quyền, kết nối và lan tỏa trí tuệ nữ giới Phật giáo trên toàn thế giới.
Trong tiếng vỗ tay trang trọng của hơn 400 đại biểu đến từ năm châu, đại diện chính quyền, giới học giả, chư Ni và cư sĩ Phật tử đã chứng kiến một sự kiện mang nhiều tầng ý nghĩa vào chiều ngày 20/ 6/ 2025 (25 tháng 5 năm Ất Tỵ), lễ bế mạc Hội nghị Quốc tế Nữ giới Phật giáo Sakyadhita lần thứ 19. Sau sáu ngày làm việc thầm lặng nhưng đầy năng lượng: từ những pháp thoại thấm đẫm trí tuệ cho đến những buổi thảo luận học thuật đa chiều; từ các thời khóa tụng niệm sâu lắng đến những khoảnh khắc sẻ chia trong gian phòng văn hóa, triển lãm và giao lưu nghệ thuật.
Hội nghị Quốc tế Nữ giới Phật giáo Sakyadhita không chỉ là nơi tụ họp, mà là nơi để lắng nghe. Nghe tiếng nói của những người phụ nữ trong các thiết chế tôn giáo; nghe câu chuyện của những nữ tu can trường, học giả tiên phong, và những người âm thầm phụng sự trong đời thường. Ở đó, người ta không chỉ tìm thấy tiếng nói của riêng mình, mà còn tìm thấy nhau như một cộng đồng biết nhìn nhau bằng con mắt từ bi và sự kính trọng.
Buổi lễ trao cờ đăng cai lần thứ 20 cho Indonesia được cử hành trong không khí đầy xúc động. Lá cờ không chỉ là trách nhiệm tổ chức một kỳ hội nghị, mà là biểu tượng tiếp nối của một phong trào đã kéo dài suốt gần bốn thập niên, một hành trình chưa từng gián đoạn, dẫu thế giới biến chuyển không ngừng.
Người đại diện Indonesia khi đón nhận cờ đã không phát biểu dài dòng, mà chỉ cúi đầu trang nghiêm. Nhưng chính trong sự khiêm tốn ấy là cả một lời hứa: rằng hạt giống được gieo tại Kuching hôm nay sẽ tiếp tục nảy mầm trên đất nước vạn đảo vào năm 2027 – nơi Sakyadhita sẽ lại được gọi tên bằng ngôn ngữ của từ bi, bình đẳng và giác ngộ.
Đứng bên biểu tượng ấy, những người phụ nữ xuất gia và tại gia đã thực sự bước lên phía trước. Họ không đòi hỏi vị trí; họ kiến tạo giá trị. Không cần lên tiếng thật to; họ để hành động lên tiếng thay. Và chính nhờ vậy, trong một thế giới ngày càng bị cuốn vào xung đột và phân mảnh, họ nhắc cho chúng ta nhớ về cội nguồn của an lạc, là sự hiểu biết, bao dung và cam kết phụng sự vô điều kiện.
Từ Kuching, lá cờ ấy lên đường. Nhưng tinh thần Sakyadhita vẫn ở lại trong ánh mắt đầy hy vọng của những người có mặt, và trong trái tim của một cộng đồng đang ngày càng lớn mạnh, không phải bằng số lượng, mà bằng phẩm hạnh và lý tưởng chung.
Ns. Như Nguyệt (ĐSHĐ-142)