Sau năm ngày tham dự và hòa mình trọn vẹn vào không khí tâm linh và trí tuệ tại Hội nghị Phật giáo nữ giới quốc tế Sakyadhita 2025, chúng tôi rời hội trường, mang theo ánh sáng của pháp, của tình huynh đệ quốc tế để bắt đầu hành trình mới; hành trình trở về với thiên nhiên nguyên sơ và văn hóa bản địa mộc mạc tại Sarawak, đảo Borneo – nơi thời gian dường như vẫn còn lặng lẽ trôi giữa rừng sâu và lòng người hiền hậu.
Điểm đến đầu tiên là Khu bảo tồn thiên nhiên Semenggoh, nơi sinh sống của những cá thể đười ươi bán hoang dã, loài linh trưởng thông minh bậc nhất đang bên bờ tuyệt chủng. Chúng tôi bước vào rừng khi nắng sớm còn ngái ngủ, qua những con đường nhỏ rợp bóng cây cổ thụ. Dọc hai bên lối đi là những tấm biển cảnh báo bằng nhiều ngôn ngữ, nhắc nhở du khách không chạy, không hút thuốc, giữ im lặng, và tuyệt đối không mang theo thức ăn. Đười ươi ở đây tuy đã quen dần với con người, nhưng vẫn mang bản năng hoang dã rất cao. Tiếng nói lớn hay một cử chỉ bất thường như cầm đồ ăn hoặc ném đồ về phía chúng cũng có thể khiến chúng hiểu lầm là hành động khiêu khích, dẫn đến phản ứng tấn công phòng vệ. Trong không gian ấy, mọi bước chân đều trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi âm thanh được tiết chế như đang bước vào một thiền đường rừng xanh tự nhiên.
Khi đoàn đang chậm rãi quan sát trong im lặng, thì một cảnh tượng kỳ diệu xảy ra: một đười ươi mẹ từ từ đu người trên dây cáp cao, ôm chặt đứa con trong vòng tay. Cả rừng như ngưng thở. Giữa không gian huyền bí của đại ngàn, những động tác đu mình nhịp nhàng của chúng như đang viết lên không trung một vũ điệu thiền định – không lời, không nhạc, nhưng đầy thấu cảm. Trong khoảnh khắc ấy, mọi giáo lý về lòng từ, sự bảo hộ sinh mạng và tính tương tức giữa vạn loài trở nên sống động như chưa từng có.
Rời khu bảo tồn đoàn tiếp tục đến Annah Rais Longhouse – ngôi làng truyền thống của người Bidayuh, một trong những dân tộc thiểu số cổ xưa nhất tại Borneo. Ngôi làng nằm ẩn mình giữa thung lũng rừng xanh, với những dãy nhà sàn dài bằng tre và gỗ, nơi cả cộng đồng cùng sống dưới một mái nhà chia sẻ lửa bếp, nước giếng, và cả những câu chuyện truyền đời. Ở đó, nếp sống cộng cư, giản dị và gắn kết như một bài học sống động về sự hài hòa giữa người với người – điều mà bao đô thị văn minh đang dần đánh mất.
Chiều xuống, đoàn dạo bước thư thả bên bờ sông Kuching, nơi ánh nắng hoàng hôn rải vàng trên mặt nước hiền hòa. Chúng tôi lên thuyền, bắt đầu chuyến du ngoạn Sarawak River Sunset Cruise. Con thuyền lướt nhẹ qua những mái nhà cổ, những dãy cây nước ngập rễ như đang thiền hành cùng dòng chảy. Gió nhẹ, sông lặng, lòng người cũng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không cần nói gì chỉ cần ngồi đó, thở cùng nhịp sống, lắng nghe nhịp tim mình hòa vào nhịp thở của đảo rừng.
Đảo Borneo không chỉ là nơi để du lịch mà còn là nơi để tỉnh thức. Bạn không đến đây để giải trí. Bạn đến để lắng nghe, lắng nghe tiếng rừng, tiếng loài vật, tiếng văn hóa và cả tiếng nói sâu thẳm trong lòng mình.
Nếu bạn từng ước ao được quay về với thiên nhiên, học lại cách sống chậm, sống tử tế, sống biết ơn thì Sarawak đang chờ bạn. Không ồn ào, không hào nhoáng. Chỉ có rừng xanh, ánh mắt của đười ươi và những nụ cười hiền lành như đã hẹn từ tiền kiếp.
Semenggoh – Annah Rais – Sarawak River
(21/6/2025 – Chủ nhật, 8:00-20:00)
Giác Nguyện (ĐSHĐ-143)