Có cô bé sống trong cảnh giàu sang, vương giả đến mức không hề làm bất cứ việc gì, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Cô bé như một nàng công chúa đài các, được ba mẹ cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Lời nói của cô bé như lệnh của nữ hoàng, nếu cả nhà làm cô bé phật lòng, ắt sẽ diễn ra cảnh… những cơn mưa nước mắt kéo dài dai dẳng cả ngày không dứt. Được ăn ngon, mặc đẹp, dư thừa vật chất nên cô bé sinh ra tật lãng phí. Những món ăn ngon được ba mẹ mua về không lúc nào cô bé dùng hết, chỉ ăn một ít rồi bỏ, hoặc cho chú cún của cô bé ăn. Những bộ cánh lộng lẫy, kiêu sa, những đôi giày đắt tiền, những đồ trang sức lấp lánh chỉ làm cô bé thích mắt trong một thời gian ngắn, rồi sau đó bị đem quăng vào tủ và không bao giờ chạm đến nữa. Hay những món đồ chơi xa xỉ, những quyển truyện tranh hấp dẫn, những quyển sách bổ ích… được cô bé sử dụng một lần rồi vứt lung tung quanh nhà, sau đó thì cho vào sọt rác.
Ba mẹ biết rõ con mình hoang phí nhưng vì cô bé còn quá nhỏ nên chưa thể giáo dục cho cô bé biết thế nào là tiết kiệm. Và chính vì lối suy nghĩ sai lầm và cách chiều con thái quá đó, đã khiến cho cô bé càng lớn càng lãng phí nhiều hơn. Đến khi ba mẹ nhận ra cũng là lúc gia sản trong nhà sa sút vì công việc kinh doanh thua lỗ. Mẹ cô bé đã tìm mọi cách từ khuyên nhủ, răn đe cho đến việc “cắt lương” nhưng vẫn không làm cho cô bé thay đổi cách sống. Ba mẹ không cho tiền, cô bé đã làm chuyện động trời: lén lấy tiền của ba mẹ để thỏa chí tiêu xài hoang phí của mình.
Một ngày kia, mẹ cố gắng thu xếp công việc dẫn cô bé đến mái ấm tình thương dành cho trẻ mồ côi, trẻ em mù… để làm công tác từ thiện. Nơi đây, cô bé bắt gặp nhiều hoàn cảnh bất hạnh, mỗi người có một nỗi đau riêng, nhưng suy cho cùng họ đều có một điểm chung là niềm khát khao được sống, được làm điều gì đó có ích cho xã hội. Cô bé trao những món đồ chơi cho trẻ em mồ côi, dù chỉ là những thứ rẻ tiền nhưng những đứa trẻ đều vui sướng tột cùng, cứ nâng niu những chú siêu nhân mãi mà không biết chán. Cô bé lại trao những hộp kẹo cho các em khiếm thị. Nhìn chúng vân vê hộp kẹo một cách trân trọng với đôi mắt nhắm nghiền, cô bé cảm thấy trong lòng mình hiện lên một khoảng vỡ rất lớn, tái tê. Cô bé hỏi: “Sao bọn em không ăn mà lại đem đi cất?”. Những đứa trẻ đồng thanh nói: “Lâu lắm rồi mới có hộp kẹo ngon nên chúng em muốn cất giữ, khi nào thèm sẽ đem ra dùng”. Cô bé chết lặng đi vì câu nói ấy.
Rồi cô bé được mẹ dẫn đến viện dưỡng lão, nơi chở che những người già neo đơn, không nhà cửa. Trao cho họ những bộ đồ mới, cô bé cảm thấy tim mình lâng lâng một niềm vui khó tả khi những người đáng tuổi ông bà của mình mừng đến rơi nước mắt. Họ cảm ơn cô rối rít, xem cô như một vị thánh từ một nơi nào đó rất xa xôi đến đây cứu rỗi họ. Bắt gặp những mảnh đời bất hạnh đó, cô bé không sao cầm được nước mắt, vội ôm lấy mẹ mà khóc (đây là lần đầu tiên trong đời cô bé biết khóc vì người khác). Những giọt nước mắt cảm thương từ tận đáy lòng của cô bé đã khiến cho cuộc sống của cô từ đây bước sang một trang mới thuần khiết hơn.
Cô bé khẽ thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ ơi, con đã nhận ra mình tiêu xài hoang phí đến mức nào rồi. Những con người khốn khổ ở đây trân trọng mọi thứ mà họ có được để tồn tại trên thế gian này, trong khi con lại hoang phí vào những việc không đáng có, khiến cho ba mẹ phiền lòng. Phải chi bấy lâu nay con không vung ra những món tiền lớn thì có thể giúp được biết bao nhiêu người nghèo khổ rồi…”. Mẹ cô bé tràn ngập hạnh phúc khi thấy con mình nhận ra lỗi lầm: “Làm người thì ai cũng phải trải qua những lỗi lầm, con ạ! Cái chính là mình biết sửa sai và vươn lên thành một người hữu dụng”. Từ đấy cô bé trở nên ngoan hiền, biết tiết kiệm và giúp ba mẹ công việc nhà, chú tâm vào việc học hành. Những món tiền mà ba mẹ cho cô, cô chắt chiu để sử dụng vào việc hữu ích, hoặc đóng góp vào những quỹ từ thiện xã hội.
Hoàng Hoàng