Kính dâng Giác linh Cố Ni trưởng thượng Như hạ Ngộ
Viện chủ chùa Vạn Hạnh Q.10
Thời gian lặng lẽ trôi
Sư phụ đã đi rồi
Ôi thiên thu vĩnh biệt!
Tấm thậm tình luyến tiếc
Tìm về trong ký ức
Đong đầy niềm kính thương.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày Tiểu tường của Sư bà, Thầy tôi. Đó là Cố Ni trưởng thượng Như hạ Ngộ. Thời gian qua mau thật! Mới đó mà đã một năm, một năm thiếu vắng Thầy nhưng chúng tôi tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, vẫn tưởng như Thầy vẫn còn đó, vẫn đâu đây và hàng ngày vẫn dõi mắt theo chúng tôi.
Kính bạch Giác linh Thầy!
Sáng nay, chúng con tập trung nơi bảo tháp, để quét dọn, lau chùi. Ngôi bảo tháp nhỏ bé nhưng trang nghiêm, nơi lưu giữ nhục thân của bậc Tôn sư mà chúng con hằng quý kính. Năm nay, những cội mai Thầy trồng trong vườn mặc dù vẫn xanh tốt nhưng dường như chúng cũng buồn, chẳng chịu đơm hoa. Mọi năm vào thời điểm này, cây nào cũng ươm đầy những búp non bé xíu, chỉ chờ nhặt lá là chúng tranh nhau đua nở. Năm ngoái, Thầy ra đi vào những ngày cuối năm, vườn Chùa vàng óng một sắc mai vàng, cảnh vật tươi vui, tràn đầy sức sống, nhưng đối với chúng con, tất cả đệ tử của Thầy, trong lòng ai cũng trĩu nặng. Mỗi lần nhìn lên di ảnh của Thầy, chúng con không thể nào ngăn được dòng cảm xúc. Ánh mắt hiền từ, nụ cười trìu mến, ấm áp, giọng nói thanh tao, trong trẻo của Thầy lúc nào cũng văng vẳng bên tai chúng con như khắc sâu từng lời dạy bảo, những câu kinh Thầy dẫn chúng sau mỗi thời tịnh độ.
Chín mươi năm hiện hữu cõi ta bà, 57 mùa An cư kiết Hạ. Người đã vẹn tình Tăng lữ, bao nhiêu năm Thầy đã hiến trọn cuộc đời cho Đạo pháp, cùng với Pháp muội của mình, với tấm lòng từ bi của những người con gái Đức Như Lai “thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sanh”. Bước chân hai Thầy đã du phương từ miền Trung xa xôi, vào tận miền Nam, thừa tiếp nguồn mạch, hoằng dương Chánh pháp, không nề hà lao nhọc. Trong những buổi đầu khó khăn gian khổ nhất, hai Thầy đã hợp lực cùng nhau trên bước đường hành đạo. Tình huynh đệ keo sơn gắn bó của hai Thầy hiếm ai có được. Luôn trân quý, tôn trọng nhau, quý kính Thầy tổ, thương yêu đồ chúng. Tình huynh đệ cao đẹp đó, tình Linh sơn pháp lữ của hai Thầy đã giúp chúng con, những Phật tử hữu duyên khởi tâm tu hành tinh tấn, noi theo gương hạnh của hai Thầy. Chúng con, hàng đệ tử tại gia luôn cảm thấy thật hạnh phúc khi được quỳ dưới chân hai Thầy, noi gương sáng của những bậc Thầy để làm tư lương trên bước đường tu học.
Tăng bảo chí trọng thậm thâm
Tìm về nương tựa với tâm chí thành
Nhờ Thầy con được tịnh thanh
Biết được Phật – Pháp quả lành đơm bông.
Cái thuở ban đầu khó khăn, gian khổ, tương rau đạm bạc, chắt chiu từng chút một để chăm lo cho đồ chúng. Thầy đã hướng dẫn chúng con, hàng đệ tử tại gia tụng kinh, niệm Phật, làm Phật sự để tích phước, hướng dẫn chúng con tu học với bổn nguyện phụng sự chúng sanh và đền ơn Tam bảo. Suốt mấy mươi năm, Thầy và Pháp muội của mình đã vẹn tròn tâm nguyện và hạnh nguyện, đã làm thay đổi ngôi chùa Vạn Hạnh, từ một ngôi chùa đơn sơ, mộc mạc đã trở thành một ngôi già lam hưng thịnh, khang trang như ngày hôm nay. Chúng con vô cùng cảm niệm ân đức Thầy, người đã khơi nguồn đạo, gieo hạt giống Bồ đề, đã nuôi dưỡng và chăm sóc vườn tâm của chúng con. Chúng con chưa đền đáp được công ơn Thầy thì Người lại ra đi như một cánh chim không hề lưu dấu. Bao nhiêu năm hiện hữu cõi Ta bà, một đời hiến trọn cho Đạo pháp, cửa Thiền sớm hôm tụng niệm, tiếp hóa môn đồ, hướng dẫn hàng đệ tử tại gia chúng con quy hướng Phật môn. Mãn duyên trần, Thầy thênh thang nhẹ gót tìm về cõi Phật. Cuộc đời Thầy là thế, lúc đến và đi không hề vướng bận, bài pháp không lời Người để lại cho chúng con chính là cuộc đời hành đạo, tấm lòng bao dung của người Thầy, người Mẹ. Gia tài lớn nhất mà Thầy để lại cho chúng con chính là gương hạnh của Người. Dẫu chúng con biết rằng các pháp hữu vi đều hoại diệt theo định luật vô thường, nhưng với ân đức của Thầy, một đời chân tu học Phật, chúng con không sao tránh khỏi bùi ngùi kính tiếc, nhớ thương, chỉ biết tìm lại hình bóng Thầy qua những bậc Thầy quý kính. Thời gian dẫu có qua đi nhưng công đức và trí tuệ của Thầy vẫn luôn ngời sáng, vẫn luôn đọng mãi trong lòng đệ tử chúng con. Thầy hiện diện giữa cuộc đời như một vì sao sáng, là cội tùng vươn cao tỏa bóng mát để chúng con nương theo tu học.
Nhớ về Thầy con cố công tu học
Thời gian qua, chóng vánh, chẳng ngừng trôi
Nó cứ trôi, trôi mãi, luống bồi hồi
Giờ ngoảnh lại, trên đầu sương đã điểm.
Nhớ đến Thầy, chúng con luôn nhớ đến bậc Tôn sư luôn khiêm hạ, từ hòa. Tất cả chúng con xin thành kính dâng lên nén hương lòng, ngưỡng nguyện Giác linh Thầy cao đăng Phật quốc.
Trung Sương