Nghe thoáng trong gió thoảng có một lời bài hát rất hay rằng: “Một ngày không xa, tôi về nơi chốn quê thanh bình, có cánh đồng xanh, lả lơi cò bay bay”. Đúng vậy, nơi tôi đang hướng đến là một vùng quê yên bình, cách xa thành đô, xa nơi phồn hoa khói bay mịt mù. Cũng nơi đây đã dựng xây nên biết bao anh tài hào kiệt của chánh pháp, nơi tôi hằng mơ ước đặt chân đến từ lâu, và hôm nay tôi đã chính thức thuộc về nơi ấy: “Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP. HCM.”
Ngày hôm ấy là cái ngày đặc biệt. Chắc hẳn rằng trong lòng của mỗi sĩ tử khi chuẩn bị thi xét tuyển đều rất háo hức và có hơi bồn chồn lo lắng. Lo lắng rằng mình có hoàn thành tốt kỳ thi không, lo lắng rằng mình có đậu vào Học viện trở thành học viên khóa XIX này không. Rồi lại hướng tầm lo lắng xa hơn rằng: “Liệu không biết mình được vào Học viện rồi thì mình có đầy đủ phước duyên để hoàn thành trọn vẹn khóa học một cách tốt đẹp và viên mãn không? Vân vân và mây mây… Tôi đứng ở hành lang lầu 2 nơi phòng thi xét tuyển của Học viện. Tôi đang xuôi theo dòng suy nghĩ miên man và ánh mắt tôi lướt qua những hàng cây xanh mát, bát ngát hương đồng cỏ nội. Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, với không gian cao rộng ấy, chợt tôi nhớ đến một đoạn trong Quy Sơn Cảnh Sách: “Phù xuất gia giả phát túc siêu phương, tâm hình dị tục, thiệu long thánh chủng, chấn nhiếp ma quân, dụng báo tứ ân, bạt tế tam hữu.”
Nghĩa là: “Phàm làm một người xuất gia thì phải phát nguyện hướng đến một phương trời cao rộng và bước lên con đường siêu phàm nhập thánh. Tâm ý và hình tướng phải khác với thế tục, để phát triển giống Thánh, chấn giữ và nhiếp hóa ma quân, ngõ hầu đền đáp tứ ân và cứu khổ chúng sinh trong ba đường ác.”
Thiết nghĩ, hồng trần vạn nẻo, nên phải đầy đủ tuệ tri để bước đi trên con đường cao rộng ấy. Mà chẳng những chỉ có bước đi thôi thì chưa đủ. Trên đôi vai ta còn gánh vác cả sứ mệnh Như Lai: “Chấn nhiếp ma quân, dụng báo tứ ân, bạt tế tam hữu.”
Như vậy, để đầy đủ tuệ tri và năng lực làm tròn hạnh nguyện sứ giả Như Lai, thì hiện tại nơi đây tôi khắc biết, mình phải tha thiết cầu học, cầu pháp, cầu Thầy hiền, bạn tốt, tiếp cận những thiện hữu tri thức. Có như vậy thì mình mới có thể giồi trau những kiến thức uyên thâm và đạt tầm giá trị cao trong giáo lý Phật Đà.
Tất cả những điều kiện để gieo mầm trí tuệ này đều có tất cả ở nơi đây, Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP.HCM. Nơi đây chính là phương trời cao rộng mà tôi sẽ, đang và đã kiên định bước đi trên con đường tuệ tri ấy.
Chúng con xin thành kính tri ân mọi nhân duyên tốt lành đã cho con có được ngày hôm nay.
TN. Trung Thiện (ĐSHĐ-131)