Con là TKN pháp danh Hạnh Từ, xin đại diện cho chư Ni trên đất nước Hoa Kỳ, những người học trò đã bao năm nhận ân giáo dưỡng của Ni trưởng thượng Như hạ Nguyên. Giờ đây, trong giây phút ấm áp đạo tình của đêm “Hoài niệm Ân sư”, xin phép quý Ngài cho chúng con có đôi lời bộc bạch, dâng lên Giác linh Ni trưởng Giáo thọ khả kính của chúng con.
Kính bạch Giác linh Ni trưởng!
Mỗi năm, cứ độ vào những tháng đầu Thu, Trời Boston bắt đầu se lạnh, ngàn lá phong chuẩn bị chuyển mình, để chờ đón bước chân Ni trưởng. Vậy mà kể từ ngày hôm nay…. dù những đồi lá hết đỏ lại vàng, dù tuyết có phủ trắng nơi nơi, rồi dù cây có trơ cành khô héo, mà bóng người đi có trở lại bao giờ… Nghe như có một cái gì đó xốn xang, như mất mát, một cảm giác bơ vơ, lạc lõng nơi xứ lạ quê người.
Kính bạch Ni trưởng!
Trải qua 5 mùa An cư, mỗi năm gặp lại Ni trưởng, chúng con nhìn thấy sức khỏe của Người có phần yếu đi, lòng lo sợ đến một ngày Kiết Thu không còn nghe được lời dạy của Người nữa. Nhưng làm sao tránh khỏi quy luật sanh diệt đến đi của cuộc đời. Giờ đây, Ni chúng Việt Nam mất đi một Giới Sư thanh tịnh, các khóa Kiết Thu mất đi một Tuyên Luật Sư lỗi lạc, Ni chúng Hoa Kỳ mất đi bậc Thầy nâng đỡ tinh thần tu tập cho đàn em.
Nhớ Ni trưởng, chúng con nhớ nếp sống giản đơn, bao giờ cũng khép mình trong Giới Luật, nhớ cả sự quan tâm, nhớ tấm đạo tình ấm áp mà Ni trưởng đã dành cho chị em chúng con. Biết chúng con còn nhỏ mà ở phương xa không Thầy Tổ, không huynh đệ bên cạnh, Ni trưởng hết lần này đến lần khác gửi gắm, dặn dò Sư Bảo: “Ở bên này, phải thường quan tâm bảo bọc cho mấy đứa, coi như chúng nhà. Người lớn thì lúc nào cũng lo cho người nhỏ.”
Nhớ những giờ học với Ni trưởng thật dễ thương, và vui nhộn.
“Hôm nay Đại chúng có khỏe hơn hôm qua không?” Đó là câu nói quen thuộc mỗi đầu buổi học, Ni trưởng thường hỏi chị em chúng con, để chúng con mang chánh niệm trở về, để biết mỗi ngày đi qua là mạng sống lần giảm, mà hết sức nỗ lực học tu.
Ni trưởng thường hay nói rằng: “Cho ở xa để thử lòng trung. Cho ở gần để thử lòng kính. Hỏi đột xuất để thử trí thông minh.” Nên trong lúc học, Người luôn đặt những câu hỏi, cho chúng con trả lời và rồi chúng con cũng có rất nhiều thắc mắc về Giới, về Luật, đều được Ni trưởng khai thông.
Mỗi lần chúng con gọi điện thoại thăm Người, là mỗi lần chúng con được đón nhận nhiều bài học vô giá. Tuy cơ thể Ni trưởng đã quá mỏi mòn theo căn bệnh, nhưng ý chí và nghị lực của Người vẫn mạnh mẽ, kiên cường. Nghe Ni trưởng khó ngủ, chúng con xót xa, muốn hồi hướng giấc ngủ đến cho Người, nhưng đều bị từ chối một cách dứt khoát: “Già rồi không cần ngủ, trẻ cần ngủ khỏe để lo Phật sự, còn gần chết thì không cần ngủ, mà cần tỉnh. Cô hồi hướng lại cho Hạnh Từ. Làm người xuất gia, một là thắng trận, hai là tử trận, không được thua trận. Mọi chuyện mấy đứa tin tưởng cô đi, cô vững vàng!”
Ni trưởng ơi! Câu nói ấy đã làm con bậc khóc, lòng dâng trào niềm thán phục kính thương!
Giờ này chúng con đã một lòng tin tưởng: Ni trưởng của chúng con đã thắng trận! Người đã trở về thế giới của Vô Lượng Quang, Người sẽ mãi luôn tỉnh thức. Và chắc chắn rằng “Hôm nay, Ni trưởng đã khỏe hơn hôm qua!
Chúng con ở phương xa vọng hướng Giác linh Đài, kính đảnh lễ Giác linh Ni trưởng.
Nam mô Hải Vân đường Thượng, Từ Lâm tế Chánh Tông, Tứ Thập nhất thế, pháp húy thượng Như hạ Nguyên giáo thọ Ân sư Giác linh.
Hạnh Từ (ĐSHĐ-100)
Mc Kiều Ngân diễn đọc