Có dòng sông nào chảy vào ruộng đồng ao hồ mà không để lại lớp phù sa nuôi dưỡng cây cối hai bên bờ được đâm chồi nảy lộc? Có tình thương nào chảy vào ruộng đồng tâm thức mà chẳng để lại nỗi niềm rung cảm vấn vương? Gặp nhau trong thế giới Ta-bà này là hữu hạnh, duyên Sư-đồ một chữ niệm Ân sư! Vẫn biết cửa tử sinh nào ưu ái riêng ai, một mai khi đất trời hợp tấu, khúc vô thường hòa điệu nhạc cung kính tiễn đưa!
Bùi ngùi con nhớ ngút ngàn xa… Nhớ năm xưa 1985, quý Trưởng bối Ni lãnh đạo Ni đoàn Nha Trang, đã từ mẫn khai Tiểu Giới đàn tại chùa An Tường, nơi cố Ni trưởng thượng Đạt hạ Hương đương vi Trụ trì. Cảnh quan tại bổn tự này rộng rãi, yên tĩnh, thoáng mát, nên quý Ngài chọn làm giới trường truyền trao chánh giới. Bấy giờ, cố Sư phụ của con cho phép con về đảnh lễ chư Giới sư Ni cầu lãnh thọ Thức-xoa-ma-na giới. Khoảnh khắc ấy, hình bóng uy nghiêm khả kính của quý Ngài mãi là dấu ấn khó nhạt mờ trong tâm hồn non trẻ của một Ni cô như con. Rồi theo điều phối của cố Ni trưởng Viện chủ chùa Linh Sơn ở Cầu-đá, Người phụ trách trùng tuyên và giảng dạy bộ luật Thức Xoa cho Tân giới tử. Và cứ thế, mỗi tuần ba buổi chiều phấn khởi trên chiếc xe đạp cọc cạch, con cùng các pháp lữ tề tựu về chăm chú nghe Người giảng giải từng giới điều để hiểu rõ mà nghiêm trì giới pháp đã thọ.
Vóc dáng nhỏ nhắn, mình hạc sương mai nhưng Người ẩn chứa một nội lực thâm hậu, ngút ngàn chí khí đại trượng phu. Từ một Tịnh thất nhỏ bé, mái tôn thô sơ, thiếu thốn mọi tiện nghi vật chất, ít người biết tìm đến giúp đỡ. Thế nhưng với đức tu kham nhẫn, hạnh nhẫn nại chuyên cần, Người cùng Sư phó đã dấn thân không nề gian khổ khó nhọc. Và cứ thế, từng bước, từng bước tạo dựng nên hai ngôi già lam trang nghiêm tú lệ. Ai dám bảo rằng nữ nhi yếu đuối? Quả thật đúng như câu thơ con từng học: “Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.” (Núi không nhất thiết phải cao, có Tiên ở là sẽ nổi danh. Sông không nhất định phải sâu, có Rồng ở là có linh khí). Hơn một thế kỷ đến với cõi mộng trần, Người đã hóa độ nhiều lớp nhi nữ xuất gia, bước theo dấu chân Phật Đà tu hạnh viễn ly, vô nhiễm, song song với việc dắt dìu vô số thiện nam tín nữ quy hướng về Tam bảo.
Sương mù giăng phủ đỉnh ‘núi Kim’, muôn ngọn nến vàng tỏa sáng lung linh chốn Không môn, cả ngàn người hoan hỷ rải hoa cúng dường, hữu tình vô tình đều rơi lệ tiếc thương! Hôm nay đây, nơi vùng đất Ninh Hòa đầy nắng gió, con ngậm ngùi bộc bạch đôi dòng, biểu đạt lòng kính ngưỡng vô tận đối với bậc Trưởng bối Ni niên cao lạp trưởng, bậc Đại Ni giới đức kiêm ưu, bậc Xuất trần thượng sĩ nêu cao gương hạnh Bi Trí song toàn, làm rạng rỡ Ni giới tại xứ Trầm hương.
Không thể diễn đạt gì hơn về hành trạng cao quý của Người, bởi: Trong tác phẩm “Hai đóa sen thanh” hàng môn hạ đệ tử xuất sắc của Người đã thể hiện qua đoạn văn tha thiết, lưu dấu ân tình về cuộc đời tu đạo và hành đạo của bậc Tôn sư khả kính: “Với tính tình thuần hậu khiêm cung, Ni trưởng đối với bậc bề trên thì cung kính hết lòng, đối với kẻ dưới thì thương yêu hết mực. Và với nếp sống đạo hạnh, giản đơn, đạm bạc, Ni trưởng phục vụ đạo pháp, dìu dắt hậu lai, hướng dẫn tín đồ trong âm thầm lặng lẽ. Trong suốt cuộc đời tu hành, lấy Pháp môn trì danh hiệu Phật làm phương tiện tiến tu, Ni trưởng niệm Phật đã đạt đến chỗ nhập tâm, ngay trong lúc bệnh đau và cả trong giấc ngủ vẫn không rời Phật hiệu. Ni trưởng được mọi giới, mọi người kính mến quý trọng. Chỉ chừng ấy thôi, đối với chúng con là một bài học sống động suốt đời, hơn cả thuyết giảng văn kinh huyền bí.”
Cung kính đảnh lễ Người – bậc Trưởng lão Ni với bi nguyện tiếp dẫn hậu lai, quảng phát đại Bồ-đề-tâm, gia bị cho chúng con những “búp sen” hoàn thành được sứ mạng của hàng Sứ giả Như Lai, tiếp tục miên mật tu trì để có thể truyền tải năng lượng của tâm từ bi yêu thương đến với mọi người, mọi loài. Từ sâu thẳm tâm thức, chắp tay con thầm nguyện: Kim Quang ngời sáng để thế hệ Ni lưu ngàn sau nối gót, Kim Sơn nhiệm mầu cho núi đồi ghềnh đá rêu xanh tỏa ngát hương hoa.
Thích Nữ An Lạc (ĐSHĐ-115)