Nhiều năm rồi, miền Trung tôi đã đến những khi mưa bão! Đã thấy thực tại cuộc sống cần cù, lao nhọc, gần như bao gian khổ thiên tai dành trọn cho vùng đất khô cằn sỏi đá, những thương đau, kẻ mất – người còn chất ngất u sầu lên thân phận người dân miền Trung!
Trở lại thời Nam tiến, chúng ta vừa hãnh diện những khí phách hào hùng của bậc cha ông, pha lẫn niềm tôn kính, xót xa trong cảnh thây phơi máu đổ. Phải nói từng mảnh đất quê hương miền Trung là dòng sông máu, núi xương khô thẩm mặn đường dài mảnh đất hình cong chữ S.
Việt Nam quê hương ơi! Dù ngàn năm lịch sử có xóa nhòa, cháu con hậu học vẫn nở nụ cười khắc ghi công đức bậc cha ông!
Tỉnh Bình Định ngày xưa đầy âm khí, nghe đâu đây thành quách “Đồ Bàn”, khúc ca vong quốc người dân đất Chiêm Thành: “Người xưa đâu! Mà tháp thiêng cao đứng như buồn rầu…, người xưa đâu!”
Dù ngày nay bản đồ nước Chiêm Thành tuy đã xóa, nhưng các bậc Tổ tiên qua nhiều thời đại, cho đến Chế Bồng Nga hào hùng, dũng khí và nhiều bậc anh tài của họ vẫn còn vang bóng.
Nhìn về đoàn quân Nam tiến, chỉ có Huế cố đô là êm ả thanh bình do sự thân hữu bang giao duyên nợ sắc cầm của nàng công chúa “cành vàng lá ngọc”, phải khép lại hạnh phúc cá nhân mình để vươn tới tầm xa mảnh đất non sông.
“Hai Châu Ô-Lý muôn nghìn dặm
Một gái Huyền Trân có mấy mươi.”
Bằng mồ hôi, máu và nước mắt của người xưa đã để lại cho cháu con dốc sinh tồn, an cư lạc nghiệp, thế nên, hậu học con dân nước Việt:
“Dù núi nghiêng sông cạn
Hồn thiêng đất tổ muôn đời mãi khắc ghi.”
Bình Định ơi! Tôi đã thấy núi cao, đèo dốc của xã Vân Canh, người ta gọi đây là “đường lên cổng trời” thật không ngoa vậy.
Thương quá là thương, không thể cạn lời về nỗi khổ đói nghèo của dân tộc vùng cao này:
“Im lặng trong sầu thôi,
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ người ơi!”
Vâng, ai qua đây rồi cũng phải khóc cho thân phận một kiếp người, một sự khác biệt vật chất quá lớn về đời sống của con em thành thị và 54 dân tộc anh em, nghĩa tình sâu lắng, chạm đáy cảm thông!
Ngày xưa, rừng xanh cây lá, muôn thú núi đồi là thương trường tiếp thị màu mỡ cho họ sinh sống. Nay cây cổ thụ không còn, núi đồi khô trọc, chim bay-cá suối cạn dần, săn bắt cũng đi vào ngõ cụt, nên trăm bề xoay trở không đủ no cơm, ấm áo, tội họ quá đi thôi!
Người dân vùng cao và anh em sinh sống ở đồng bằng cùng nhau chung bọc Âu Cơ – Lạc Hồng! Tình anh em muối mặn gừng cay, luôn tỏa nắng nụ cười.
Buồn thương bốn anh em xứ Quảng (Quảng Bình, Quảng Trị, Quảng Nam, Quảng Ngãi) cuộc sống như nhau, dân cày lên sỏi đá, cát trắng, cây trái hoa màu chẳng chút phì nhiêu, vả lại còn hứng chịu thiên tai mưa gió khôn lường, nên cả đời vất vả, có làm mà chẳng có ăn, thật là thương tiếc quá!
“Sau cơn mưa trời lại sáng” đó là chất liệu tình thương đầy hy vọng để người dân bám đất giữ làng, “Quê hương là chùm khế ngọt” vun vén cho họ niềm tin phước lạc, cầu mong cha-ông gia hộ, trời đất bao dung.
Hơn thế nữa, người dân miền Trung luôn gắn bó mái chùa làng, đồi hoang cát trắng, bởi nơi đây tổ ấm ông bà, cha mẹ của họ đã được xây lăng yên mồ, ấm mả hoành tráng trang nghiêm:
“Ơn cội nghìn cành xanh lộc biếc
Nhớ nguồn trăm họ tỏa hương thơm.”
Xin chắp tay ngợi khen tấm lòng chí hiếu của cháu con trăm họ, mãi tôn vinh theo từng dấu biếc.
Ngàn năm mây trắng vẫn bay
Thiên thu dấu ái quê hương trường tồn.
Anh và tôi, tuy ngăn sông cách núi, dặm đường dài ngàn cây số có dư nhưng tình người là chất liệu yêu thương luôn gắn kết.
Em Trung, anh Bắc, chị Nam
Tuy rằng ba chỗ mà chung một nhà.
Hãy sớt chia đi chút gạo tiền đến anh em ruột thịt, xin đừng lơ đễnh để tình người mãi cất cao tiếng hát kết đoàn, tội lắm người ơi! Ngày nào đất trời chưa dứt cơn thịnh nộ còn lắm thiên tai, Việt Nam mọi miền dân quê lâm nạn, ta liền có nhau:
“Gieo hạt tình thương
Nảy mầm trong sương
Vàng vọt đêm trường
Người ơi! Cuộc sống thê lương
Đừng buồn ai nhé – Càng vương vấn sầu
Nắng mưa sớm gội mái đầu
Tả tơi theo gió-Cồn dâu lạc hồn.”
Lạy Phật! Xin hoa từ bi luôn chắp cánh để mọi gia đình hàng ngày cơm bốc khói, nghĩa đất tình người chung nhịp bước con tim, ánh mắt nhìn nhau trao quà thân ái.
Ngày mai nắng ấm, màu áo lam, nét đẹp tâm hồn luôn tỏa sáng ngàn phương, nhớ nghe em một chút tình thôi, một chút quà, muôn triệu con tim là vạn nhà đói khổ rạng ngời niềm vui.
TKN. Như Như (ĐSHĐ-125)