Mỗi sáng, trước giờ thức chúng, tôi có thói quen gỡ lịch để đón ngày mới. Chỉ một việc nhỏ, thật nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng cần phải “nhớ” và “đều đặn”. Thỉnh thoảng tôi vẫn quên “việc của mình”. Dù không ai biết, nhưng mình biết mình! Tu là sửa từng chút, từng chút; là làm tròn từng việc nhỏ.
Hôm nay, tờ lịch cuối của ba trăm sáu mươi lăm ngày! Cầm tờ lịch cuối, có một chút gì đó bâng khuâng. Tôi tự hỏi: “365 ngày qua, những gì tôi đã tu được và chưa thực tập được?”. Tôi chợt nhớ lời của một bậc Thầy lớn:
“Một chút giận, một chút hờn, lận đận cả đời ri cũng khổ,
Trăm điều xả, vạn điều buông, thong dong tấc dạ rứa mà vui.”
(Hòa thượng Thiện Siêu)
Ba trăm sáu mươi lăm ngày qua, tôi có gỡ được “một chút giận, một chút hờn” giống như tôi gỡ lịch hàng ngày không? Hay những tập khí tham, sân si nó vẫn lẫy lừng âm ỉ trong tôi như tự thuở nào? Nghiệm lại thấy mà đau! Hôm nay, ngày cuối năm! Những cặn bã giận hờn, tôi phải gỡ sạch để đón năm mới. Năm mới, tâm hồn mới, chí nguyện mới. Nguyện năm mới, phải thực hiện cho bằng được lời dạy của bậc tiền bối: “Trăm điều xả, vạn điều buông, thong dong tấc dạ rứa mà vui”. Chỉ một việc ấy thôi!
Thích Tâm Tri (ĐSHĐ-005)