Người xuất gia học đạo luôn tinh tấn thực hiện hạnh lành, trau giồi giới hạnh, tịnh chỉ các ác bất thiện pháp (tham, sân) và lắng lòng thanh tịnh. Sư trưởng Huê Lâm có thơ rằng:
“Nghiêng tai đâu thiết lời thương ghét
Ngoảnh mặt đâu màng tiếng danh lợi
Cũng có cũng không cho hợp cảnh
Rằng phi rằng thị để xuôi gành…”
Chính những yếu tố căn bản đó người con Phật cần vâng giữ, phụng hành. Tuy nhiên, đối với hàng sơ cơ học Phật có thể trong cuộc sống tu hành đôi lúc cũng vướng những điều sơ thất. Điều quan trọng là cách ứng xử của bậc Thích tử Như Lai chắc chắn phải khác hơn hành xử đời thường. Thế nên, pháp thứ bảy trong bảy “Pháp Diệt tránh” Đức Phật dạy: “Muốn cho cỏ phủ trên đất, thì nên cho cỏ phủ trên đất”. Đối với người xuất gia, nhất là con gái dòng họ Thích cần rèn luyện tâm mình như “ĐẤT”. Nếu đối phương làm trái ý nghịch lòng cần ứng dụng lời Phật dạy: “Nên cho cỏ phủ trên đất”. Tính năng của đất là sự bao dung và nhận chịu. Mặc dù ĐẤT vốn dĩ bằng phẳng, cũng có lúc gập ghềnh, từ sự gập ghềnh xấu xí nên cần nhờ CỎ phủ lên để cho những mảnh đất kia trở nên tốt đẹp. Bản chất của ĐẤT bao dung rất lạ thường, dù con người có đổ bỏ các phân nhơ thì ĐẤT vẫn an nhiên bất động.
Người con gái của đức Như Lai hãy tập giữ tâm mình như đất, nên rộng lượng, bao dung, tha thứ, nhất là đối với những người thường gây chướng duyên; hãy dùng tâm từ, bi, hỷ, xả của Đức Phật; không nên đào xới lỗi lầm của đồng môn mà hãy “Nên cho cỏ phủ trên đất” và giữ tâm như ĐẤT để ngày mai chúng ta đồng trở về Bảo Sở.
NS. TN. Như Hương
(Ni giới Phật giáo TP. Cần Thơ)~ ĐSHĐ-127