Theo truyền thống Phật giáo, chư Tăng mỗi năm có ba tháng An cư kiết Hạ. Ba tháng đó, là thời gian để chư Tăng, Ni thúc liễm tu hành, trau giồi tam vô lậu học Giới – Định – Tuệ, tinh tấn tu đạo nghiệp. Và tạm gác lại các Phật sự như hoạt động xã hội, từ thiện… hạn chế tiếp xúc bên ngoài không bị ngoại duyên chi phối hay ảnh hưởng. Nghĩ đến đó, cô Hạnh Hiền xin phép thầy được đi Hạ. Nghe thế, thầy nhìn cô mỉm cười và nói:
– Sư phụ rất vui và cho phép con đi Hạ. Năm nay là Hạ đầu tiên khi con vừa thọ giới cụ túc nên thầy sẽ gửi con đi Hạ ở chùa Pháp Võ. Vì thầy rất ngưỡng mộ đức hạnh của Sư Trụ trì là Ni trưởng Như Thảo và Ni trưởng Như Thủy ở chùa Pháp Võ.
– Dạ bạch Sư phụ con xin nghe lời dạy ạ!
– Con cố gắng lo tu học nhé! Vì nó mới đưa chúng ta đến con đường giải thoát.
– Bạch Sư phụ con sẽ cố gắng học tập nương đức quý ngài lo tu học trau giồi giới định tuệ trong mùa an cư này.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cô Hiền đã nhập hạ gần hai tháng. Cô nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm của Sư phụ về việc tu học. Khi cô bắt máy và nghe từ đầu dây bên kia giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Thầy cất lên:
– Con ở chùa Pháp Võ có thuận hòa với huynh đệ không?
– Dạ thưa Sư phụ ở đây tuy quý Sư cô từ các vùng miền, văn hóa, Pháp môn tu học khác nhau đến đây nhập Hạ. Nhưng từ những lời nói và hành động đều thực hành đúng với đời sống tập thể theo đúng tinh thần lục hòa. Chúng con xem ở đây như một ngôi già lam thứ hai ạ!
– Ừ! Sư phụ biết quý Ni trưởng dạy đệ tử rất nghiêm đúng giới luật và trong chúng khi thực hành đúng giới luật sẽ làm cho chúng có sự hòa hợp và thanh tịnh. Vậy việc tu học của con trên đó thế nào?
– Dạ bạch Sư phụ việc tu tập ở đây có sáu thời khóa tu học. Được quý Ngài sắp xếp phù hợp với chúng con. Ở đây, chúng con còn được học bồi dưỡng, tiếp thu kiến thức, từ các vị giảng sư do Ni trưởng thỉnh về dạy ạ. Đặc biệt là nhị vị Ni trưởng cũng cho chúng con những buổi giảng không chỉ là lý thuyết mà nó là sự thực hành bằng chính cuộc đời tu tập mà quý Ngài đã trải qua, là những kinh nghiệm bài học quý báu ạ!
– Đúng rồi, con cố gắng học hỏi quý Ngài nhé! Con ở bên những bậc Tôn túc là một việc hạnh phúc và phước báu. Tranh thủ những ngày nhập Hạ con cố gắng tu và học tập đi.
– Dạ thưa Sư phụ cho con xin sám hối vì những lúc tâm con giải đãi khi Sư phụ sai con làm Phật sự và có đôi lần con không đi ăn quá đường.
– Sao vậy con?
– Dạ khi nhìn nhị vị Ni trưởng ở đây dù sức già, bệnh và phận sự đa đoan cũng không bỏ quá đường và đi kinh hành. Chỉ khi vì phận sự lo cho Ni giới mà ra ngoại viện, sư mới nghỉ thôi. Khi đi học buổi Ni trưởng Như Thủy dạy, con không dám bỏ bữa ăn quá đường nữa đâu ạ. Nhờ Ni trưởng dạy, mà con biết được thì ra đi ăn quá đường là làm Phật sự và phước báu đến vậy. Con ngưỡng mộ đức của Ni trưởng lắm từ lời nói và hành động của Ngài toát lên sự oai nghi và từ bi đúng với giới luật. Chỉ dạy cho chúng con nghi lễ từ hành động, lời nói và tu học. Từ những việc đó con tự hứa với bản thân phải siêng năng và tinh tấn hơn nữa, không để tâm giải đãi chi phối ạ!
– Sư phụ rất vui vì con thấy được lỗi lầm và sửa đổi nó.
Thầy dùng lời nói ôn hòa tha lỗi cho cô Hiền. Sau đó thầy lại hỏi tiếp:
– Con còn chuyện gì nói với Sư phụ không?
Cô Hiền ấp úng một lúc lâu rồi trả lời:
– Dạ! Con xin sám hối Sư phụ khi sai con làm Phật sự mà con còn giải đãi. Con lấy làm hổ thẹn khi mà nghe Ni trưởng Như Thảo nói là “Chúng ta là con Phật tự nguyện xuất gia và là những Sư cô trẻ Thầy Tổ có kêu đi làm Phật sự thì chịu khó một chút đi. Khi xuất gia có 5 tịnh đức, trong đó có câu “ủy khí thân mạng, tôn sùng đạo cố” thì hôm nay chỉ vì Phật sự hoằng hóa độ sanh khổ một chút có sao đâu trong khi chúng ta nói hủy bỏ mạng mình vì đạo còn được mà”. Nên con thấy có lỗi khi bản thân chỉ nghĩ lợi cho bản thân từ giây phút này con sẽ cố gắng tập cho bản thân tinh thần sẵn sàng phụng sự và cống hiến khi chúng sanh đang cần ạ.
– Nên con phải hiểu chánh pháp được lưu truyền đến ngày nay là nhờ công ơn những bậc Tăng Ni đức độ như vậy không ngại khó khăn gian khổ và không màng thân mạng này. Con hiểu và biết như vậy Sư phụ rất vui và việc đưa con đến ở hạ chùa Pháp Võ là quyết định đúng. Sư phụ mong con trong thời gian được ở cạnh quý Ngài mà siêng năng tu học.
– Mô Phật, con sẽ làm được ạ!
Cô chào Thầy để đi tụng kinh, khi tụng kinh xong cô đến trước chánh điện quỳ chắp tay thành kính và cầu nguyện. Cô nhớ lại hình ảnh đẹp từ lời nói, hành động và đức độ của nhị vị Ni trưởng tôn túc. Cô còn thấy được tinh thần nhập thế của Phật giáo qua hành động của Ni trưởng Như Thảo khi đã cưu mang trên 100 đứa trẻ với vai trò là người mẹ lo cho con trẻ ăn học. Và che chở tinh thần cho các bé để mong sau các em sẽ trở thành một công dân tốt cho xã hội và Phật tử hộ trì chánh pháp. Tấm lòng từ bi và đức độ đó làm cho cô rất xúc động. Cô thầm nói: “Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật, thật là hạnh phúc thay khi con được đi Hạ nơi chùa Pháp Võ này. Qua mùa hạ này cho con thấy được tu không chỉ cho bản thân mình mà còn thấy được gương quý Ngài ở đây không dừng ở việc làm tròn Trụ trì “Trụ pháp vương gia, trì Như Lai tạng” mà còn thực hiện an sinh xã hội làm lợi ích cho chúng sanh. Con xin nguyện hồng ân Tam bảo gia hộ quý Ngài có thật nhiều sức khỏe để phụng sự cho chánh pháp. Những lời giảng của quý Ngài sẽ là những kinh nghiệm quý báu làm hành trang cho những tu sĩ chúng con hiện nay, để chúng con được nhìn thấy tấm gương đức hạnh quý Ngài trong thực tại mà không phải qua lời nói, kể lại hay sách báo.”
Giờ đây, trong tâm trí của cô Hiền đã thiết lập được cho mình một động lực để cố gắng nỗ lực học, đọc lại, giảng giải, Tam tạng Thánh điển bằng ngôn ngữ tiếng Việt để khai sáng tâm thức. Đồng thời trau giồi giới-định-tuệ và bắt kịp tri thức thời đại cách mạng công nghiệp 4.0 để có thể hoằng pháp lợi sanh. Cô không còn nghĩ là tu cho bản thân nữa mà cô muốn noi gương Ni trưởng phụng sự cho Phật pháp. Biết rằng mỗi người tu sĩ đều có những sứ mệnh, phương pháp tu học khác nhau nhưng nhìn chung lại chỉ vì một sự nghiệp đó là duy trì mạng mạch của chánh pháp. Có thể nói đây là mùa Hạ hạnh phúc của cô, nơi có nhị vị Ni trưởng còn trụ thế được học tập noi gương đức hạnh của các Ngài. Mùa Hạ đã cho cô thêm những hành trang quý báu của người tu sĩ, tri thức và kiên định hơn với mục tiêu hướng đến là hoằng dương Phật pháp.
TKN. Huệ Tịnh (ĐSHĐ-130)