Thiền môn là chốn tịnh thanh
Phật tử lui tới tâm thành vái van
Tỏ bày nỗi khổ trần gian
Cho vơi nhẹ bớt, lầm than cuộc đời.
Chốn Thiền môn, từ xưa đến nay vốn là nơi dẫn dắt mọi người tìm về cội nguồn tâm linh, tạm quên những vất vả, lo toan hàng ngày, gột sạch những phiền não trong tâm để tìm chút bình an, thanh tịnh. Đến chùa, ngoài việc thắp hương lễ Phật thì đa số Phật tử còn vào để tu học, để được gần gũi học tập thêm từ những thiện tri thức, và hơn nữa còn để được làm công quả. Công quả chính là sự thành tâm, muốn được làm thêm những việc thiện nguyện ở chùa để tâm trí được bình an và tích phước cho gia đình, đó cũng là niềm tin từ lâu đời của những người Phật tử thuần thành.
Bất cứ nơi nào mà người cư sĩ dành thời gian và để tâm vào đó, dù là việc nhỏ nhất cũng đều mang ý nghĩa cao quý.
Theo bước chân những người làm công quả, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, như từ cô Phật tử làm hương đăng.
Tâm hoan hỷ, lòng luôn tươi tỉnh
Tâm bao dung, rộng lớn thinh thinh
Tâm nhẹ nhàng, tâm luôn cần mẫn
Tâm sẵn sàng, nhẫn nại hy sinh.
Dù đã chạm vào tuổi “Thất thập cổ lai hy”, đôi chân cũng không còn được khỏe, nhưng bất kể nắng hay mưa, cô vẫn âm thầm làm công việc của mình, cứ đều đặn, cách ngày là cô lại đến chùa, lặng lẽ quét dọn từng ngóc ngách trong chùa, mỗi bước chân cũng đều theo nhịp chổi. Dọn dẹp, làm mát sạch cho chùa cũng đồng nghĩa với việc dọn dẹp tâm hồn cho chính mình. Sau khi quét dọn, cô lại lau một cách nhẹ nhàng, cẩn thận ở mỗi bệ thờ, lau thật nhẹ, tỉ mỉ, không còn chút bụi hương nào còn vương vãi. Nhìn cô làm một cách chậm rãi nhưng thuần thục, nét mặt bình thản như không hề vướng bận. Mỗi ngày, trong cuộc sống này có biết bao là công việc mà con người phải thực hiện, nào là cơm áo gạo tiền, gia đình, chồng con, những công việc ngoài xã hội, thử hỏi có được mấy ai làm các công việc nhỏ bé này với sự tự nguyện, niềm say mê như thế? Có nhiều người chỉ làm cho xong chuyện chứ không phải là làm với một sự nhiệt tình và tận tâm. Vì thế, nếu dù cho đó là một công việc thiêng liêng, cao cả mà không có sự tận tụy và tâm hoan hỷ thì chất lượng và giá trị cũng chẳng là bao. Dừng lại một chút để suy nghĩ ta mới thấy được, dù là một công việc nhỏ bé, tầm thường nhưng khi ta làm với trái tim yêu thương, một niềm say mê thì công việc đó mới cho ta hạnh phúc và niềm vui thật sự.
Tôi đã học được rất nhiều từ cô ấy!
Bài học đầu tiên là không câu nệ, dù là các công việc nhỏ bé nhưng cô vẫn không ngại, cô đã làm với sự tự nguyện và vui vẻ.
Bài học thứ hai là sự nhiệt tình, bất kể nắng hay mưa, ngoài việc hương đăng, mỗi khi nhà chùa có việc cần là cô lại đến ngay, bắt tay vào công việc, việc gì cũng làm, không ngại khó.
Bài học thứ ba chính là sự cần kiệm, cô luôn cẩn thận gói từng món, nhặt từng cái bao, sợi dây, những thứ có thể sử dụng được cất lại để dùng, không hoang phí bất cứ một thứ gì, cô vẫn thường nói, tiết kiệm và giữ gìn của Tam bảo là việc nên làm và Thầy tôi cũng thường tán thán và trân quý những việc làm này. Thầy thường nói với chúng tôi: “Đâu cần phải cúng dường cho nhiều, tài vật, tịnh vật, chi bằng những cái bao, những sợi dây cô nhặt nhạnh, để dành lại mang qua chùa để dùng cũng thật đáng để trân trọng.” Tôi đã học được bài học lớn từ những việc làm của cô.
Bài học nữa đó là sự sáng tạo, mỗi khi có việc gì khó nghĩ, chúng tôi thường trao đổi với cô và đã được giải đáp thỏa đáng. Sự sáng tạo đó có lẽ cô đã có được từ những kinh nghiệm trong cuộc sống…
Trong những bài học đó, có lẽ điều quý nhất chính là sự tận tụy trong phụng sự. Ngoài khuôn viên thanh tịnh của nhà chùa, bất cứ nơi nào, dù là quét rác, hương đăng, kể cả việc bếp núc của nhà chùa vào những ngày lễ, cô đều góp mặt. Dù là công việc nhỏ nhặt nhưng cũng đã góp phần để quý Thầy, quý Sư an tâm tu học.
Lặng nhìn làn gió nhẹ bay
Khói hương theo gió nhẹ lay tâm hồn
Chuông ngân theo bóng hoàng hôn1
Lời kinh chuyển tải ôn tồn tịnh thanh.
Người có Tâm, là người trên gương mặt luôn nở nụ cười hoan hỷ, bình yên, giản dị giữa đời thường, luôn vui vẻ với công việc và tìm ra được ý nghĩa trong việc mình làm.
Chính vì thế, bài học từ những việc như rửa bát, quét sân, lau chùi, nhặt rác chốn Thiền môn từ bao đời nay, không phải là bài học của những chú Tiểu, cô Điệu mà chính là nét đẹp trong đạo Phật đã được gìn giữ từ bao đời và nếp sống đó đã hòa nhập vào cuộc sống. Đó chính là hạnh phúc đơn sơ, giản dị và ý nghĩa nhất. Làm sạch khuôn viên chùa chính là ta đã làm sạch mảnh vườn tâm của mình đấy bạn
Trung Sương
- Thời kinh Tịnh độ nơi cửa thiền.