Người khuyết tật được định nghĩa là người khi mới sinh bị khiếm khuyết cơ thể, hoặc trong quá trình sống và làm việc do bị tai nạn, họ đã mất đi một phần thân thể mình. Đau đớn về thể xác và tinh thần là điều không thể tránh khỏi. Nhưng đừng nghĩ họ tàn là phế. Hoàn toàn không. Tạo hóa rất công bằng với tất cả chúng ta, dù rằng người khuyết tật mất đi đôi mắt, nhưng tâm hồn họ lại sáng bừng, làm nên những điều tốt đẹp cho cuộc sống này.
Có thể kể một số nhân vật khuyết tật nổi tiếng trên thế giới: Nhà soạn nhạc Beethoven (Đức) khiếm thính, tài tử Hollywood Sylvester Stallone (Mỹ) bị liệt một bên mặt, nữ văn sĩ mù Helen Keller (Mỹ), diễn giả Nick Vujicic (Úc) mắc phải hội chứng etra-amelia, nữ phi công không tay Jessica Cox (Mỹ)… Tại Việt Nam có nhà giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Ký bị liệt hai tay, nhà văn nữ Trần Trà My bị liệt hai chân, cậu bé mù Bùi Ngọc Thịnh chơi được 7 nhạc cụ, Nguyễn Sơn Lâm – nạn nhân chất độc da cam chinh phục đỉnh Fansipan bằng nạng gỗ…
Đặc biệt, người mà chúng ta cần phải nhắc đến là nhà vật lý Stephen Hawking (Anh) – một trong những bộ óc vĩ đại nhất của nhân loại. Hawking mắc một căn bệnh về thần kinh vận động liên quan tới hội chứng teo cơ, khiến cho ông hầu như liệt toàn thân và phải giao tiếp qua một thiết bị hỗ trợ phát giọng nói. Thế nhưng điều đó không ngăn cản ông học hỏi, nghiên cứu và chia sẻ những khám phá khoa học của mình cho cả thế giới. Ông là người đầu tiên khởi đầu một nền vũ trụ học dựa trên sự thống nhất giữa thuyết tương đối tổng quát và cơ học lượng tử, ủng hộ mạnh mẽ cách diễn giải đa vũ trụ về cơ học lượng tử. Hawking nhận nhiều vinh dự khác nhau, trong đó có Huân chương Tự do Tổng thống, Giải Wolf, là thành viên của Hội Nghệ thuật Hoàng gia và Viện Hàn lâm Khoa học Giáo hoàng. Ngoài ra, ông còn đảm nhiệm vị trí Giáo sư Toán học Lucasian tại Đại học Cambridge (Anh) từ năm 1979 đến năm 2009. Có thể nói ông là người khuyết tật thành công nhất trong lịch sử loài người, đóng góp to lớn cho nhân loại.
Người khuyết tật là một phần nhân tố quan trọng trong xã hội này. Tuy nhiên, hiện nay xã hội vẫn còn nhiều bất công với người khuyết tật, họ bị nhiều người xem thường, các dịch vụ xã hội chưa chú trọng đến họ… Không ít quán ăn, nhà hàng, khu du lịch, cảm thấy khó chịu khi có sự hiện diện của người khuyết tật. Có người, vì bị coi khinh, trêu chọc, mà suốt cả cuộc đời họ bị ám ảnh, sống trong cảnh mặc cảm, đớn đau. Người ta sinh ra, không ai muốn mình khiếm khuyết cơ thể. Ngay cả đấng sinh thành, luôn mong muốn con mình khỏe mạnh trong suốt cuộc đời này. Nhưng cuộc sống này ai chọn được cửa sinh? Hãy nghĩ và cảm thương cho họ, cho những số phận không được may mắn về diện mạo, hình hài. Việc chung sống bình đẳng với người khuyết tật sẽ giúp họ tự tin trong cuộc sống, qua đó làm được rất nhiều điều có ích cho xã hội. Tôn trọng họ chính là tôn trọng nhân cách ở con người mình.
Đặng Trung Thành