Nữ sĩ Mạnh Dao, tên thật Dương Tông Trân, tốt nghiệp Đại học Trung Ương, hiện dạy Trường Đại học Sư Phạm Tĩnh Lập. Những Tiểu thuyết đã xuất bản gồm có: “Tâm Viên”, “Mỹ Hồng”, “Kỷ Phiên Phong Vũ”, “Nguy Nham”, “Cùng Hạn”, “Truy Tông”, “Liễu Ám Hoa Minh”…
Vào một ngày Chủ nhật, là ngày thuộc về của những đứa trẻ vui chơi, nhưng tôi được cho là người mang chủ nghĩa lạc quan, lắng sâu vào chánh định, lại cơ hồ như bị tê liệt không còn chút sức lực nào để bò dậy.
Những năm gần đây, tôi luôn hy vọng một ngày nào đó có thể ngộ đạo. Nhưng Tiểu Hắc, một chàng trai khù khờ không biết từ đâu đem đến sức hấp dẫn ma mị, anh ta đã khiến tôi ngụp lặn trong trường thinh sắc, anh ta đã khiến tôi mất đi sự tự tại của tâm linh và anh ta đã khiến tôi lao mình trong những cuộc vui chơi không kiểm soát…
Một người đã hơn bốn mươi tuổi, nhất là một phụ nữ vốn dĩ trung thực như tôi, thật sự tôi cũng hy vọng chính mình vào lúc nào đó, hoặc một ngày gần đây sẽ được minh tâm kiến tánh trong sự tham ngộ, để hiểu rõ về liễu sanh thoát tử. Nhưng chàng Tiểu Hắc này, vì anh ta mà tôi quên mất đi chính mình, việc này khiến tôi không thể không thừa nhận, cuộc sống của tôi lẫn lộn trong sự vui buồn của anh. Nghĩ lại thật là buồn cười, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi như tôi, tự mình dạo chơi trong nhân gian như tôi, trong trường thinh sắc như tôi lại bị điên đảo bởi một thanh niên ba mươi tuổi.
Nay là ngày thứ bảy, Tiểu Hắc ở nước Mỹ xa xăm kia không có thư cho tôi. Đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên, tôi bị cú sốc như thế. Hơn một nghìn ngày dài đăng đẳng, chúng tôi chưa bao giờ gián đoạn thư từ qua lại, mỗi ngày một hoặc hai, ba lá thư… máy bay có lúc lộn chuyến bay, nhiều lắm là hai hoặc ba ngày, tôi có thể nhận được một phong thư. Nhưng đã bảy ngày qua, hôm nay đúng là ngày thứ bảy. Tiểu Hắc, chẳng lẽ những gì anh ta vui vầy, chơi đùa với tôi, bây giờ đã thay lòng đổi dạ rồi ư?
Tuy tôi luôn cười đùa vui vẻ và tỏ ra cứng rắn trong đám bạn bè, nhưng đã mấy ngày nay tôi lại mất ngủ một cách âm thầm. Thường thường, khi trời đêm thanh vắng, những đứa trẻ thích tìm đến tôi tán gẫu, nói chuyện phiếm, lúc đi hết chỉ còn lại một mình tôi trong gian phòng, tôi sẽ lặng lẽ quay về phòng ngủ của mình, ngay cả những bước chân cũng nhẹ nhàng không cho có tiếng, để không làm kinh động sự yên tĩnh trong tâm tư. Lúc đó, tôi thường cảm thấy có một sức mạnh, có thể bay đến Điền Nạp Tây Châu (State of Tennessee) để tựa vào người Tiểu Hắc, anh làm những gì, ăn những gì khi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm? Cứ như thế, mà tiêu phí thời gian suốt một đêm không còn tĩnh mịch nữa. Điều này mới khiến cho tôi hiểu rõ hai câu thơ trong thi phẩm “Vô Đề” (無題) của Lý Thương Ẩn: Tuy thân không có đôi cánh sặc sỡ như chim phượng hoàng để bay đến tìm nhau, nhưng tâm thì lại có một điểm linh quang rực rỡ để hiểu về nhau. (Ý nói tâm tư cả hai đều hiểu nhau, có thể gọi là tâm lãnh thần hội).
Nguyên văn:
Thân vô thái phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
(身無彩鳳雙飛翼
心有靈犀一點通)
Tạm dịch:
Thân không đôi cánh phượng hoàng
Tâm thì có điểm linh quang sáng ngời
Hai câu thơ này miêu tả cảnh giới gì đó trên phương diện ái tình. Nhưng tình trạng mất ngủ trong ba đêm hoàn toàn không giống nhau, tôi cũng không hiểu rõ về cảnh tượng đó, tôi nhìn không thấy Tiểu Hắc đang ở đâu, hỡi chàng trai nghịch ngợm của tôi, anh nên biết rằng nếu dùng phương pháp như thế để giày vò tôi thì quá ư là tàn nhẫn. Anh biết không hỡi chàng trai ngốc nghếch, tôi đã ba đêm chưa hề chợp mắt. Đêm qua trong tuyệt vọng tôi đã cơ hồ rơi vào trạng thái hoảng loạn, tôi bất giác đã quỳ trước Thánh tượng Quan Âm treo trên bàn, thỉnh cầu sự bảo hộ của Ngài, tôi âm thầm cầu nguyện:
– Bồ tát đại từ đại bi của con, hãy cho con biết về tình huống gần đây của Tiểu Hắc, vì sao đã bảy ngày rồi mà anh ta không viết thư cho con? Anh đã thay lòng đổi dạ rồi phải không? Anh đã tìm được một người bạn ở nước khác thích hợp hơn con rồi phải không? Con nghĩ chắc hẳn phải có lý do, nhưng anh nên thẳng thắn nói với con, con sẽ tha thứ cho anh; chỉ cần để cho con hiểu một cách chính xác, có một người con gái thích hợp với anh hơn con, con sẽ chúc mừng hạnh phúc của anh. Nhưng anh không nên làm như vậy, đã bảy ngày rồi mà không gửi cho con một phong thư, chẳng qua, Bồ tát ơi! Ngài có biết không? Tình cảm giữa con và anh ta sớm đã không có gì nên giấu giếm, Ngài hãy nói với con đi, anh đã bị bệnh rồi phải không? Bồ tát ơi! Anh là một cậu bé ngốc nghếch không biết chăm lo cuộc sống cho bản thân. Đời sống ở đất nước Hoa Kỳ bận rộn như thế, về phương diện ăn mặc anh nhất định là rất ngớ ngẩn, rất có khả năng là anh bệnh rồi, nhưng Bồ tát ơi! Xin Ngài đại từ đại bi giúp đỡ con bằng cách chiếu cố đến anh, chỉ cần Ngài chịu bảo đảm với con là anh còn sống, mà sống một cách an toàn, thì con có thể không cần bất cứ điều gì nữa.
Tôi dường như cúi rạp người xuống đất âm thầm cầu nguyện mãi. Trời sáng rồi, tiếng người bắt đầu huyên náo, tôi nâng thân thể cứng đờ chầm chậm nhỏm dậy, đốt một chút đàn hương trong lư trầm, hy vọng có thể trấn tỉnh lại tình cảm của mình trong làn khói thơm quyện tỏa.
Cửa phòng ngủ vang lên, lại là một đứa trẻ nóng tính nào đó đến quấy nhiễu sự yên tịnh của tôi. Tôi hỏi:
– Ai!
– Chị cả, là tôi. Tiếng của Tiểu Lâm.
– Vẫn chưa dậy sao, gần chín giờ rồi, lần trước tôi có hứa với chị, nên hôm nay đến đưa chị đi chợ rau…
– Đến đây.
Tôi gạt bỏ tất cả, giả vờ thốt lên âm thanh vui vẻ đi ra mở cửa phòng ngủ.
– Thơm quá! Tiểu Lâm vươn hai tay ra hít một hơi thật sâu.
– Đã sớm như thế mà thắp hương cho Bồ tát Quan Âm rồi. Chị cả thật kiền thành.
– Cầu nguyện Bồ tát phù hộ bọn trẻ ở đây sống lâu trăm tuổi!
Tôi buông thỏng một câu, rồi đến phòng nhỏ cách vách đánh răng rửa mặt. Tiểu Lâm không chịu ngồi yên một chỗ đi phía sau tôi miệng không ngừng lải nhải, bỗng nhiên tôi cảm thấy trên cổ tôi bị hôn một cái. Quá kinh ngạc, tôi ngừng đánh răng, từ trong chiếc gương tôi nhìn thấy Tiểu Lâm phía sau, anh ta đứng đó lúng túng, trên nét mặt ửng đỏ. Cả hai chúng tôi đều không lên tiếng, một hồi lâu, khó khăn lắm anh ta mới gắng gượng nói một câu:
– Nãy giờ tôi mới được nhìn thấy ánh mắt này của chị.
Tôi nhìn ra được chút gì đó từ trong ánh mắt của chàng trai này, trong lòng tôi không tránh khỏi có một chút dao động. Tiểu Hắc, Tiểu Lâm, Tiểu Ngô… , hầu như là những chàng trai mà tôi quen biết cùng một lúc, mà chỉ có Tiểu Hắc, vừa gầy, vừa đen lại vụng về trong việc ăn nói và thường hay bẽn lẽn, giống như đời trước chúng tôi có một túc duyên gì đó chưa được rõ lắm. Rất nhanh, chúng tôi không nghịch với lòng mình, mặc nhiên khế hợp với nhau. Nói như thế há không phải là một chuyện lạ sao?
Tôi, một người xưa nay, thích thảo luận về cuộc sống từ trong niềm vui chánh định; anh ta, một chàng trai ngờ nghệch linh khiếu vốn dĩ còn chưa được khai thông, nhưng cả hai chúng tôi trong một phút dao động nào đó lại yếu lòng và chao đảo. Thật là, từ khi quan sát anh ta rồi, tôi không còn thấy một người nào (Sắc) thích hợp hơn cả, cũng không còn tiếng nói nào (Thinh) hấp dẫn hơn cả. Tiểu Lâm oán trách tôi là đúng lắm. Thật sự trong lòng tôi từ trước đến giờ không có tồn tại hình bóng của anh ta, nhưng bây giờ liếc qua tấm gương, tôi đã nhìn thấy có cái gì đó trong mắt của anh ta, việc này tôi không có chuẩn bị tiếp nhận. Lúc đó tôi lập tức làm ra vẻ người chị cả nói:
– Không được đùa nghịch như thế nhé! Hôm nay có mấy người đến, chúng ta ăn gì nào?
– Lúc nãy, tôi không phải đã đề nghị với chị rồi hay sao. Tối hôm qua gặp luồng gió lạnh, hôm nay ăn lẩu nóng là tốt nhất.
Luồng gió lạnh thổi đến ư! Bỗng nhiên tôi cảm thấy lạnh thấu xương. Thảo nào suốt một đêm thân thể của tôi lạnh cóng đến cứng đờ, cho đến bây giờ tôi mới khôi phục được cảm giác lạnh buốt! Chàng trai Tiểu Hắc đã hại tôi quá khổ. Tiểu Lâm nhìn tôi trong tấm gương mà ánh mắt không hề chớp, tôi liền trả lời anh ta một cách hấp tấp:
– Được! Luồng gió lạnh đến rồi, ăn lẩu nóng là tốt nhất.
– Tôi đi tìm A Anh lấy lẵng rau, chị dọn dẹp nhanh lên, đừng kêu gọi bạn bè đến phụ giúp một cách không đâu đấy nhé!.
(còn tiếp)
Nguyên tác: Nữ sĩ Mạnh Dao (孟瑶)
Thanh Như dịch – Trích: Phật Giáo Tiểu Thuyết Tập (佛教小说习) {ĐSHĐ-136)