Đó là ngôi chùa Chánh Huệ, toạ lạc ở thị xã Giá Rai, Bạc Liêu. Nơi được biết đến là vùng đất linh thiêng với tín ngưỡng Quan Âm bao đời. Con người nơi đây chất phác, mộc mạc, giản dị và mến khách.
Hôm nay là 19/2 âm lịch là ngày vía Quan Âm đầu năm. Như thường lệ, sau đó Ni sư Diệu Lý sẽ đãi Phật tử ăn chè đậu đỏ. Nhìn đại chúng trong bộ đồ lam thanh thoát, an lành vừa ăn chè vừa kể chuyện tu tập, đời thường, gia đình,… với nhau mà Ni sư cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bỗng trong hội chúng đó, có một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, mặt có vẻ hiền từ, khoát lên mình chiếc áo tràng có lẽ là chưa cởi ra sau khi lạy vía. Bước từng bước chậm rãi đến nơi Ni sư Diệu Lý đang ngồi, với vẻ mặt rạng rỡ, niềm nở, chắp hai tay lại thành hình búp sen và cất tiếng hỏi:
– Dạ Ni sư còn nhớ con không ạ?
Với câu hỏi này, Ni sư im lặng một lúc, vẻ mặt Ni sư trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Ni sư nói:
– À! Có phải cách đây một năm Sư có gặp chú vào mùng 2 Tết không?
– Dạ đúng rồi thưa Sư, trí nhớ Sư tốt quá ạ. – Chú Phật tử vừa hoan hỷ, vui mừng rất rạng rỡ.
Ni sư còn nhớ như in đó là mùng 2 Tết của năm 2023, sau thời khoá tụng kinh Dược Sư thì có một người đàn ông với vẻ mặt đau buồn, trầm tư đến gặp Sư cùng với lời bộc bạch tâm sự tha thiết:
– Dạ Sư ơi con buồn và đau khổ quá ạ.
Ni sư trầm tĩnh hỏi:
– Chú có chuyện gì ngồi xuống bình tĩnh kể Sư nghe.
Trong đôi mắt đau khổ, long lanh bởi giọt nước mắt đầy trong khoé mi, sóng mũi đỏ lên có vẻ sắp khóc, chú kể:
– Dạ con tên Trung, có cửa hàng vật liệu xây dựng và nhận thầu xây dựng ạ. Nhưng vừa qua con có rượu chè rồi làm ăn thua lỗ, cũng do tham lam muốn giàu nhanh nên tham gia mua bất động sản, ai ngờ bị bạn nhậu lừa đảo bởi những “dự án ma” rồi trốn biệt tăm, hiện tại con bị nợ lên đến 2 tỷ. Nhiều lần con muốn chết đi cho xong nhưng con còn mẹ già, vợ trẻ, con thơ nên con chưa có can đảm. Còn những người bạn của con thì giờ đây khi con gọi điện mượn vốn thì cũng tránh né con. Sao lòng người phũ phàng, cuộc đời bạc bẽo với con quá. Bây giờ con rất đau khổ, con phải làm gì để vượt qua nỗi đau này đây Sư ơi. – Nói xong, người đàn ông ôm mặt khóc nức nở.
Nghe xong câu chuyện, với vẻ mặt cảm thông, hiền từ, Ni sư từ tốn nói với chú Trung:
– Bây giờ chú muốn vượt qua nỗi đau này thì điều đầu tiên là chú nên bỏ rượu. Vì rượu là chất làm ta si mê, không phân biệt được đúng, sai nên mới dẫn đến nhiều sai lầm. Đó là theo luật nhân quả. Thứ hai, chú phải chấp nhận hiện thực và hiểu rằng ai cũng phải có lúc thất bại trong cuộc đời mình, bởi mọi thứ trên thế gian đều vô thường. Để từ đó ta chấp nhận hiện thực, có một ý chí làm lại từ đầu với 2 bàn tay trắng. Thứ ba, qua sóng gió này ta mới thấy rõ được tình thân và thế nào là bạn. Ta phải trân trọng gia đình và những ai luôn ở bên cạnh giúp đỡ, động viên ta vực dậy sau những biến cố. Không những thế, chú còn phải cảm ơn những người đã quay lưng lại với chú vì họ đã dạy cho chú một bài học là “phải mạnh mẽ hơn, kiên định hơn, tự mình đứng lên sau khi vấp ngã”. Nếu chú luôn sống với sự biết ơn, cùng thái độ tích cực thì cuộc sống sẽ có nhiều thay đổi tích cực trong tương lai. Thay vì cứ chấp nhặt vào những hào quang, thành công của quá khứ để làm cho hiện thực đau khổ thì chú cần đứng dậy để xây dựng lại những gì đã mất. Và đặc biệt, biết đủ với những gì mình đang có thì đó là hạnh phúc chú ạ.
Nghe Ni sư nói xong, chú Trung trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào. Trong ánh mắt chú dường như đã xuất hiện những tia hy vọng với nét mặt tươi hơn. Chú không còn khóc nữa, chú chắp tay chào Sư ra về.
Hôm nay, đã một năm trôi qua, chú Trung đã có nhiều thay đổi, không còn đau khổ như năm trước nữa, thay vào đó là vẻ mặt rạng rỡ, hồng hào mà sáng hơn nữa. Chú Trung chắp tay với đôi mắt vui vẻ:
– Dạ thưa Sư, cũng nhờ những lời Sư dạy con khi đó mà con mới có động lực vực dậy từ những biến cố. Theo lời Sư dạy, con đã thay đổi bản thân mình, con không còn nhậu nhẹt nữa nên gia đình không có chuyện lục đục ngoài ý muốn. Con chí thú làm ăn hơn, con biết đủ và cảm thấy hạnh phúc khi nhìn lại con còn mẹ, con có một gia đình hạnh phúc với vợ hiền và con ngoan. Con không chỉ trả hết nợ mà từ khi biết nhân quả, con quan trọng chất lượng và đặt tâm vào công việc để cho người có những ngôi nhà chất lượng hơn, không màng lời nhiều nên được mọi người yêu mến, ủng hộ và thuận lợi rất nhiều.
Nói xong, chú dắt vợ và một bé trai tầm 4 tuổi đến thưa Ni sư. Chú nói:
– Dạ thưa Sư đây là vợ và con trai nhỏ của con ạ. Xá Sư đi con.
Đứa nhỏ chắp tay búp sen xá Ni sư xong quay qua chú Trung nói:
– Dạ cha ơi cho con tiền cúng dường Tam bảo.
Nghe thế chú Trung lấy ra tờ 10 ngàn đưa cho con trai, cậu bé chạy lên chánh điện để 10 ngàn vào thùng phước điền rồi chắp tay lạy Phật. Trời cũng tối hơn và Phật tử đã về nhiều. Chú Trung cũng thưa chào Sư về. Nhìn chú Trung cùng vợ và con hạnh phúc bước đi vui vẻ, Sư cũng vui cho chú.
Những việc này đã được cô Tiểu Tịnh đứng bên cạnh thấy được. Cô hiểu rằng sẽ không có gì là muộn, luôn có thái độ tích cực cùng biết quay lại sửa những lỗi lầm, trân trọng những gì mình đang có, biết đủ thì cuộc sống sẽ trở nên hạnh phúc. Câu truyện này được cô chứng kiến và kể cho những người khác nghe như một tấm gương để ai đó vấp ngã sẽ kiên trì và có ý chí vực dậy trong cuộc sống. Sau đó, cô làm một bài thơ để nói về sự việc này:
Cuộc đời vốn dĩ vô thường
Cuộc sống thành – bại sao lường trước đây
Chỉ khi biến cố mới hay
Có khi ta thấy người thay đổi lòng
Trách đời được – mất, có – không
Trách người bạc bẽo, phụ lòng của ta.
May mắn biết đến vị tha
Sống đời biết đủ, vượt qua thăng trầm
Bỏ qua tham đắm bao năm
Trân quý hiện tại, chẳng xa xăm tìm
Cuộc đời như một cuốn phim
Sống bồi đạo đức, có thêm tình người
Thay vì trách cứ, biếng lười
Phải biết tích cực, làm người thiện lương
Khi được mọi người yêu thương
Con đường sự nghiệp sẽ thường hanh thông
Sống bằng chân thật hết lòng
Đức năng thắng số, sẽ không đau buồn.
Huệ Giác (ĐSHĐ-126)
Sc Quảng Thảo diễn đọc