Ngày xưa lưu lạc chốn nầy
Được người nuôi dưỡng – dựng xây mối giềng1
Tình thương cao cả thiêng liêng
Chắt chiu đùm bọc cho riêng con mình2
Đến khi khôn lớn trưởng thành
Nên bề gia thất thành danh với đời
Công ơn giáo dưỡng cao vời
Trải bao năm tháng… một thời gian lao!
Nuôi con chẳng ngại chút nào
Thương con thắm thiết nói sao cho vừa.
Thế rồi một sớm duyên đưa
Trở về chốn cũ quê xưa của mình
Biết bao dàn trải tâm tình
Mẹ Cha giàu có gia đình uy phong3
Làm cho xao xuyến cõi lòng
Mờ đi đôi mắt thanh trong buổi đầu
Thế tình thay đổi dòng câu
Vần thơ tuyệt tác nhuộm màu bạc đen
Người xưa có dạy lời rằng:
“Nhớ cơm người sống – nhớ giống người cho”
Qua sông nhờ lão lái đò
Thủy chung đạo đức thước đo muôn đời.
Thời gian – nhận thức – trả lời
Cho ta rõ được tình đời thế nhân.4
TKN. Như An
1 Cha Mẹ nuôi
2 Con nuôi
3 Gia đình Cha Mẹ ruột
4 Thế thái nhân tình