Vậy là lại đến năm con Cọp, thấm thoát đã 12 năm trôi qua thế mà tôi cứ ngỡ như ngày nào. Ngồi bên nồi bánh chưng miên man nhớ về kỷ niệm ngày ấy, tôi bỗng nghe tiếng kèn xe ngoài cổng và đứa con lớn la lên: “Ba về, ba về… “, thằng con út lên 2 cũng bập bẹ: “zdề, zdề”. Dựng xe xong, anh cúi xuống đưa hai tay ôm các con vào lòng hôn tới tấp. Tôi “ghen”:
– Mấy cha con nựng nhau dữ quá quên cả mụ nái xề này rồi phải không?
Anh tươi cười đáp:
– Ơ…, làm sao quên được cơ chứ! Anh còn nhớ cả những “cái nựng” của ông già vợ năm xưa kia mà!
* * *
… Mùa xuân con Trâu năm đó, trên chuyến xe về quê anh trai tôi – Thành – dẫn về một người bạn học chung lớp trường đại học Y Dược TP. HCM. Tôi cùng các em tíu tít mừng anh tại bến xe mà không “cảnh giác” quên mình là cô gái tuổi đôi mươi. Tôi bỗng thẹn thùng khi thấy bạn anh Thành đang rụt rè… nhìn tôi sau lưng anh Thành. Tôi đỏ bừng đôi má thầm trách mình vô ý vô tứ. Khi thấy mẹ tôi, anh Thành giới thiệu:
– Thưa mẹ, anh Vũ bạn con mà con thường nhắc trong thư, năm nay về ăn tết cùng gia đình mình đó mẹ.
Người thanh niên khẽ cúi đầu chào mẹ tôi và mỉm cười làm quen với chúng tôi. Qua tâm sự, chúng tôi biết anh Vũ là sinh viên xuất sắc của Đại học Y dược, thường giúp đỡ anh Thành trong học tập. Vũ chẳng may mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhà nghèo nhờ sự nuôi dưỡng của dì nên năm nay anh tôi đã mời Vũ về chung vui mấy ngày tết, hưởng lại không khí gia đình nồng ấm mà anh đã thiếu vắng từ lâu.
Đường về thị xã chiều nay dường như đổi khác, dẫu rằng con đường ấy mỗi ngày tôi vẫn thường đi qua. Bản tính tinh nghịch, hay trêu ghẹo của tôi chiều nay bỗng biến đi đâu khiến tôi trở thành cô gái nhu mì hiền lành. Hạnh, cô em gái kế tôi huých tay tôi nói khẽ:
– Trời ơi, bà chị của tôi chiều nay ngoan hiền dễ sợ, bộ thấy có người lạ rồi tính đóng vai “Thúy Kiều” thướt tha, dịu dàng, nết na hiền hậu, cắn gạo không bể hả?
Tôi tức cười và trở lại vẻ hồn nhiên, tôi đáp:
– Tao nghiêm chỉnh là để có thời gian “nghiên cứu” ông bạn thân của ông Thành và đây là bảng phân tích đối tượng: Trước hết về mặt “thể hình” thì đây là một trang thanh niên “thừa xương thiếu mỡ”, tạng này có nhiều khả năng cắt cổ gà không… đứt. Về mặt tâm lý thì mới nhìn qua tưởng hiền nhưng nhìn kỹ mới “khám phá” ra anh chàng khá nhút nhát, bây giờ mà chưa dám bắt chuyện với tụi mình. Tóm lại là, bạn của ông Thành có khả năng bị tụi mình bắt nạt…
Cả hai chúng tôi cùng cười trong khi Vũ hơi lúng túng đỏ mặt vì không rõ lý do gì chúng tôi… cười.
Mấy ngày giáp tết chỉ có mấy ông con trai là khỏe, bọn con gái chúng tôi thì bận rộn vô cùng. Nào là bánh mứt, củ kiệu, dưa hành, bánh chưng, bánh tét… hai ông con trai vô tích sự là Thành và Vũ, tối ngày đi dạo phố thị xã. Vũ vẫn điềm đạm thầm lặng. Anh nhanh chóng chiếm được tình cảm của gia đình tôi nhờ tính hòa đồng, bản chất thật thà, chất phác rất là “miền Nam” của anh. Anh Thành đặc biệt quý trọng Vũ. Cha mẹ Vũ đã mất trong cuộc kháng chiến ở miền Nam, Vũ lên Sài Gòn sống nhờ nhà dì và đi bán báo để có tiền ăn học. Ra đời sớm nên tuy cùng tuổi với anh Thành, Vũ trông có vẻ phong trần điềm đạm và già dặn hơn nhiều. Trong ánh mắt nhìn thăm thẳm, Vũ bộc lộ cho thấy anh là mẫu người sống nhiều cho nội tâm.
Trong những lúc trò chuyện, Thành thường nói:
– Anh phải học tập nơi anh Vũ rất nhiều. Anh ấy nghèo nhưng rất tốt bụng với mọi người. Khi anh ấy có tiền, ai cần là được ngay nên thường xuyên “ăn cơm tay cầm” là vậy đó. Anh ấy cũng là nhân tố tích cực trong các công tác xã hội của Đoàn trường đó các em.
Ba tôi thì thích anh Vũ ra mặt. Buổi sáng bên ấm trà, ba tôi thường trò chuyện với Vũ vì kiến thức uyên bác trên nhiều lĩnh vực.
Nơi nào cũng vậy, Tết là việc trộm nổi lên rất nhiều, nhất là ở các miền quê vùng sâu vùng xa. Các mẩu chuyện về những tên ăn trộm đêm ba mươi được truyền tụng làm chúng tôi lo ngay ngáy. Nhà tôi ở thuộc khu vực thị tứ, chung quanh có vườn cây um tùm nên đêm đến khó kiểm soát. Đêm nay là đêm 29 và chúng tôi bận tâm nhiều đến nồi bánh tét phải hoàn thành để sáng mai kịp rước cúng ông bà. Tuy có hơi lo sợ nhưng chúng tôi vẫn vững tâm vì chỉ có hai ông Thành và Vũ là trói gà không chặt chứ ba tôi thì “võ đầy mình” dư sức một mình đánh ba tên trộm.
Đến 11 giờ đêm, cả nhà đã ngủ yên chỉ còn tôi và Hạnh ngồi cạnh nồi bánh tét ở nhà bếp. Thấy nhỏ Hạnh cứ gật gà gật gưỡng, tôi bảo Hạnh:
– Thôi em đi ngủ đi để chị coi một mình được rồi.
Như được gãi đúng chỗ ngứa, Hạnh mỉm miệng cười, thích chí rồi đứng dậy đi ngay. Còn mình tôi, sau mấy ngày quần quật, sự mệt mỏi như dồn lại và cơn buồn ngủ kéo đến làm đôi mí mắt không còn mở ra nổi nữa. Tôi đặt thêm vài khúc củi vào lò rồi đến võng định ngả lưng tạm đỡ chốc lát.
Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng có nhiều tiếng động lạ nổi lên, tiếng chân chạy dồn dập và tiếng người la lớn: “Ăn trộm! Ăn trộm!” Tôi mở choàng mắt bật dậy, chỉ kịp thấy ba bóng đen lướt nhanh qua thềm bếp chạy ra vườn. Sau đó có tiếng đánh nhau trong vườn, rồi anh Thành trong nhà cầm đèn pin chạy ra, không thấy Vũ đâu tôi đoán chắc anh còn ngủ. Tôi chạy theo anh Thành ra vườn nơi ba tôi đang đánh nhau với tên trộm, cuộc ấu đả có vẻ cân bằng, tôi và anh Thành luồn theo mấy gốc cây đến gần hai bóng đen đang quần nhau. Anh Thành chĩa thẳng ánh đèn vào tên trộm và chúng tôi cùng… cứng họng khi nghe thấy cùng lúc hai tiếng “Ủa!” Thì ra ba tôi đang “dợt võ” trị tội… anh Vũ.
Vũ ấp úng:
– Xin lỗi bác, cháu cứ tưởng là ăn trộm nên chận lại.
Thì ra khi phát hiện trong nhà có trộm, anh Vũ la “Ăn trộm” rồi rượt theo. Ba tôi cũng chạy theo. Anh Vũ ngỡ là đồng bọn nên chận lại bắt quả tang. Kết cục tên trộm chạy mất và trong nhà cũng không bị mất gì vì khi bị phát hiện và anh Vũ đuổi bắt chúng đã bỏ lại tang vật. Trên đường vào nhà, anh Vũ tỏ vẻ áy náy, cứ xin lỗi ba tôi mãi:
– Cháu lỡ tay xin bác tha lỗi!
Ba tôi cười xòa nhưng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Bác không ngờ cháu gầy gò vậy mà võ nghệ cao cường ghê. Đánh bác mấy cú đau điếng ra trò đấy chứ!
Sau này chúng tôi mới biết anh Vũ bề ngoài ốm yếu vậy mà đai đen tam đẳng thái cực đạo hèn chi ba tôi có “nghề” nhưng vẫn bị một phen ê ẩm…
* * *
– Thôi đừng có nịnh, anh phụ em một tay vớt bánh ra rồi chuẩn bị ăn cơm. Em và các con chờ anh đói rã ruột rồi nè.
Ngoài sân tiếng chim ríu rít chào đón mùa xuân mới lại về trên mọi miền đất nước.
Mai Chi (ĐSHĐ-100)
Diễn đọc: SC Cát Nhã Liên